Chương 30: Hoang đảo

Triệu Văn Trí mặc kệ Triệu Quang Hải và kéo mạnh Văn Đình. Du thuyền đã nghiêng sang một bên, không lâu sau, cả ba người đều rơi xuống nước. Triệu Văn Trí dùng dây thừng cột mình và Văn Đình rồi thả trôi trên biển. Lênh đênh trên biển gần hơn nửa đêm, đến rạng sáng thì từ xa bọn họ nhìn thấy một mảnh đất liền mà Triệu Quang Hải đã sớm không thấy tung tích.

Triệu Văn Trí thật vất vả mới kéo Văn Đình bơi đến đảo, vừa nằm ngửa trên bãi biển vừa thở hổn hển nghỉ ngơi. Văn Đình cởϊ áσ phao, quần áo ướt sũng dính vào người cô, cũng may cô mặc bộ đồ màu xám sẽ không đến mức bị lộ ra. Nhưng mà, Văn Đình có chút u sầu nhìn đảo nhỏ, nơi đây cái gì cũng không có, lại càng không có chuyện có thể thay quần áo rồi.

Triệu Văn Trí nghỉ ngơi một lúc rồi kiểm tra gần đó, đây là một hòn đảo không có người ở với các nhánh cây quấn quanh và hầu như không có cách nào để đi vào, có tiếng chim hót và muông thú từ xa vọng lại. Triệu Văn Trí dẫn Văn Đình ở tạm dưới một bãi đá khuất gió. Hắn chỉ kịp dựng một chỗ tránh mưa gió bằng nhánh cây, đáng tiếc trời lại mưa to về đêm. Văn Đình và Triệu Văn Trí hai người dựa lưng vào nhau trốn trong một không gian nhỏ hẹp, Văn Đình đã rất mệt mỏi, mặc cho trời mưa tạt vào người cô thì cô đã ngủ thϊếp đi.

Sắc mặt của Triệu Văn Trí có chút nặng nề, rõ ràng Tu Văn Đình đã bị bệnh, cả ngày mặc quần áo ướt sũng, bây giờ mưa to làm hai người cũng không có quần áo để thay. Khi Văn Đình tỉnh dậy một lần nữa trong một hang động thì thấy trong hang có một ngọn lửa đang bùng cháy và quần áo của cô đang được hơ trên ngọn lửa. Văn Đình phản ứng chậm nửa nhịp, phát hiện toàn thân cô trần trụi. Cô bèn nép mình trong một đống cỏ, mà cũng không thấy bóng dáng của Triệu Văn Trí đâu. Khi Văn Đình nhúc nhích, cô cảm thấy đầu mình hơi nặng, cả người không có sức và dựa vào một bên nghỉ ngơi.

Không lâu sau, Triệu Văn Trí trở lại, cầm trong tay một ít hoa quả và thú nhỏ, khi thấy cô tỉnh lại, hắn liền mỉm cười, "Có đỡ chút nào chưa?”

Văn Đình nghĩ đến cảnh hắn cởi hết quần áo của cô mà gương mặt có chút nóng, không biết là do bệnh hay là xấu hổ nữa, "Cảm ơn anh, tốt hơn nhiều rồi.”

“Cô đừng suy nghĩ nhiều, tôi không có hứng thú với phụ nữ.” Triệu Văn Trí thờ ơ nói rồi đưa trái cây cho Văn Đình, cùng một ít nước ngọt cho cô uống.

“Tôi không có, tôi biết anh tốt với tôi.” Văn Đình cầm lấy rồi thì thào nói.

“Sẽ có người tới tìm chúng ta, mà chúng ta sẽ không ở đây quá lâu đâu, chỉ cần cố gắng vài ngày là ổn rồi.” Triệu Văn Trí trấn an để Văn Đình an tâm.

Văn Đình uống một chút nước từ trái cây dại rồi lại mơ màng ngủ thϊếp đi, Triệu Văn Trí đưa tay thử thăm dò trán cô, vẫn còn hơi nóng, một số quần áo của Văn Đình đã khô rồi, Triệu Văn Trí lấy quần áo đắp cho cô. Nếu Văn Đình tỉnh lại, có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Triệu Văn Trí đã lộ vẻ đỏ bừng. Những chiếc lá che khuất hầu hết cơ thể của Văn Đình, lộ ra từ xương quai xanh trở lên của cô. Triệu Văn Trí vươn ra ngón trỏ gãi vào xương quai xanh, hắn vội vàng rụt tay lại như bị điện giật, rồi sải bước đến cửa động mà há miệng hít thở vài hơi gió lạnh. Hắn khẽ mắng trong lòng, trước kia những người phụ nữ đều không thể khiến hắn có hứng thú, vậy tại sao Văn Đình lại khác chứ, chẳng lẽ thật sự bởi vì Triệu Hoành?

Hơn 20 năm qua, Triệu Văn Trí sống một cuộc đời mũi dao liếʍ máu. Từ trước đến nay, một mình hắn thống trị thế lực ngầm, cũng đã thấy không ít người đẹp. Nhưng khi hắn nhìn thấy những người phụ nữ đó cởi đồ thì hoàn toàn không thể tăng bất kỳ sự hứng thú nào cho hắn. Nếu muốn nói hắn thích đàn ông thì hắn cũng không có hứng thú. Điều mà hắn quan tâm nhất là kiếm tiền, gϊếŧ người và diệt trừ những kẻ chướng mắt. Triệu Quang Hồng đã nuôi dạy hắn và để lại cho hắn tất cả các thế lực ngầm. Nếu dùng tiền để so sánh, Triệu Quang Hồng để lại cho hắn nhiều hơn Triệu Hoành, chẳng qua sản nghiệp của hắn lại không thể đặt lên mặt bàn.

Triệu Văn Trí đi đảo quanh trong rừng, không ngờ lại tìm thấy một bể suối nước nóng, chờ Văn Đình tỉnh lại bèn dẫn cô đến gần suối nước nóng.

Sau khi Văn Đình nghỉ ngơi một ngày thì sức khỏe của cô đã tốt hơn rất nhiều, Triệu Văn Trí vẫn yêu cầu cô đợi hắn tại chỗ mỗi ngày. Mà hắn ra ngoài tìm đồ ăn thức uống, điều kiện ăn ở cũng tốt hơn rất nhiều, Triệu Văn Trí dựng một căn chòi nhỏ lợp cỏ rồi lấy lá cây làm đệm lót, xem như có một nơi ổn định.

Văn Đình nhặt nhánh cây và lá cây rồi dùng chúng để đốt lửa, hy vọng có thể bỏ ra một chút công sức trong khi hắn làm những việc khác. Khi mặt trời sắp lặn, Triệu Văn Trí trở lại với bước đi khập khiễng, hiển nhiên là đã bị thương.

Văn Đình vội vàng đỡ hắn ngồi xuống chiếc giường làm bằng lá cây bên trong, “Không sao, tôi không cẩn thận bị nhánh cây đâm rồi.” Triệu Văn Trí an ủi cô.

Văn Đình nhìn kỹ mới phát hiện quần tây của hắn bị rách hai cái lỗ, mà nhìn quần tây màu đen đang mặc không hề biết cho đến khi cảm giác ống quấn đã bị máu nhuộm ướt đẫm, cô có chút sốt ruột, "Anh cởϊ qυầи ra để tôi xem thử. "

“Không sao, thật sự không sao!” Triệu Văn Trí che giấu.

"Nếu như anh có chuyện thì tôi chắc chắn sẽ không thể sống một mình. Nếu vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần đơn giản xử lý sẽ ổn hơn, để kéo dài bị nhiễm trùng sẽ càng thêm phiền phức. Chúng ta không có thuốc đâu." Văn Đình bình tĩnh nhìn Triệu Văn Trí, cô biết rõ, cô không có năng lực sinh tồn ở dã ngoại. Đồ ăn, thức uống đều do Triệu Văn Trí cung cấp, mà cô ở đây chỉ là gánh nặng của hắn mà thôi.

Triệu Văn Trí do dự mà cởi cúc quần, Văn Đình hít sâu một hơi, nhìn thấy trên đùi vẫn còn một mảnh tre. Dường như Triệu Văn Trí xem như đó không phải đùi của mình mà đưa tay nhéo hai lần rồi dặn dò Văn Đình: "Cô đi đun một ít nước nóng, rồi bỏ dao găm vào trong nước khử trùng, một hồi cô đợi tôi ở cửa động, tôi gọi thì cô đi vào.”

Văn Đình đi đun nước nóng theo chỉ dẫn của hắn, nhưng cô không muốn đi ra ngoài, nhìn hắn rút ra mảnh tre trên đùi. Triệu Văn Chí dùng dao găm chém vào đùi hắn thành máu me be bét, Văn Đình nghi ngờ không biết hắn có cảm giác đau không mà xuống dao cũng không hề chùn tay. Sau khi lấy cây tre ra, Triệu Văn Trí ném dao găm đi, "Được rồi, không sao rồi."

Văn Đình thấy đùi của hắn vẫn còn đang chảy máu, không có thứ gì để cầm máu cho hắn. Đứng dậy đi ra cửa động ngoài tầm mắt của Triệu Văn Trí. Chỉ chốc lát, cô bước vào với chiếc áσ ɭóŧ trên tay rồi đỏ mặt ngồi xổm xuống và quấn chiếc áσ ɭóŧ vào vết thương. Lúc Triệu Văn Trí tự mình phẫu thuật cũng không có cảm giác, bây giờ hắn lại đỏ mặt, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ buộc áσ ɭóŧ của phụ nữ vào đùi để cầm máu.

Sáng hôm sau, vết thương của Triệu Văn Trí đã khép lại một chút, hắn muốn đi ra ngoài tìm đồ ăn, nhưng bị Văn Đình kiên quyết cản lại, "Ở đây chúng ta có nước. Nếu không ăn vài ngày cũng sẽ không sao. Tôi không biết săn thú nhưng tôi có thể đi dọc bờ biển xem có nhặt được chút gì dưới biển không, rồi hái thêm ít trái cây đem về.”

Triệu Văn Trí ngẫm lại bèn đồng ý, “Khi cô hái trái cây có thể xem đám khỉ có ăn loại trái cây đó không, như vậy sẽ an toàn hơn.” Trên bãi biển thường có ốc, cua, nhưng cũng không thiếu trái cây. Văn Trí nghĩ trong khu rừng này cũng không có động vật nguy hiểm, vì vậy hắn dặn dò thêm vài câu rồi để cô đi.

Triệu Văn Trí ở trong động đợi đến lúc trời sập tối rồi mà Văn Đình vẫn chưa trở về, lúc này hắn mới hối hận vì đã để Văn Đình ra ngoài một mình, đang lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với cô không thì bên ngoài có tiếng bước chân, Văn Đình đã quay lại.

Văn Đình cực kỳ thích thú, cô nhặt được hai con cua và mang về một số loại quả dại màu đỏ.

“Tôi thấy khỉ ăn trái này nên hái về.” Trên đảo không thiếu thịt và hải sản, nhưng trái cây có thể ăn thì không nhiều lắm.

Triệu Văn Trí nhìn quả màu đỏ, mấy ngày trước hắn đã nhìn thấy bọn khỉ ăn nó, nhưng trái nhỏ như vậy hắn không thích nên không mang về, thấy dáng vẻ Văn Đình rất vui vẻ, hắn mỉm cười rồi thuận tiện cất đi.

Văn Đình vừa nấu cua bèn vội vàng ăn loại quả màu đỏ trước, vị chua chua ngọt ngọt không tệ, cô ăn xong cảm thấy không có vấn đề gì liền đưa cho Triệu Văn Trí.

Sau khi ăn cua, Văn Đình cảm thấy hơi nóng, bèn rời khỏi chòi, bên cạnh truyền đến tiếng khỉ thét chói tai. Văn Đình nhìn qua nơi phát âm thanh, thấy trên cây có hai con khỉ lớn đang giao phối, Văn Đình há to mồm nhìn con khỉ lớn, hình như là con khỉ cô vừa nhìn thấy nó đã ăn loại quả kia, cô có cảm giác trên người có một loại khô nóng không ngừng áp chế và bỗng có linh cảm không tốt.