Chương 10

Một ngày trôi qua rất nhanh, chuẩn bị đến giờ tan làm, Trì Niệm thu dọn đồ đạc đến phòng kế hoạch tìm Lương Tĩnh.

Cô vừa tắt máy tính, điện thoại đột nhiên vang lên.

Cái tên hiển thị phía trên là Đoạn Mục Chi.

Trong lòng cô cảm thấy hơi hồi hộp.

Nghĩ đến thời gian Đoạn Mục Chi dọn đến, vừa vặn một tuần, số điện thoại của cậu cũng nằm trong danh bạ tròn một tuần.

Nhưng trong bảy ngày này, bọn họ cũng chưa từng gọi điện hay nhắn một cái tin nào với nhau.

Cậu ta bây giờ gọi đến, là có chuyện gì?

Điện thoại trong bàn tay rung lên, khi sắp đến thời điểm tắt máy, Trì Niệm cuối cùng cũng ấn kết nối.

“Xin chào!”

“Học tỷ.”

Kỳ thực Trì Niệm rất không muốn nghe thấy Đoạn Mục Chi gọi cô là học tỷ. Bởi vì mỗi khi cậu gọi cô như vậy, trong lòng sẽ dâng lên những cảm giác khó hiểu, khiến cô trở nên rất kỳ quái.

Như là bây giờ.

Khi giọng nói khàn khàn này ở trước mặt cô nói chuyện, cô cũng không cảm thấy gì. Nhưng thông qua điện thoại lại có sự khác biệt. Dường như giọng nói ấy được cài thêm hiệu ứng âm thanh, cách điện thoại vẫn có thể khiến cho Trì Niệm tê dại.

“Chị tan làm chưa?” Đoạn Mục Chi nói: “Để cảm ơn chị tuần này đã chiếu cố, tôi muốn mời chị ăn một bữa.”

“Mời tôi ăn cơm?” Trì Niệm đang suy nghĩ xem mình đối với cậu chiếu cố lúc nào, hình như trừ ngày đầu tiên mua cho cậu một bát mỳ cay thì không còn gì khác. Ngược lại cô còn muốn cảm tạ Đoạn Mục Chi đã thay cô tiêu diệt hết số rau quả sắp hỏng.

Nghĩ vậy, Trì Niệm nói: “Tôi cũng không có làm gì, cậu không cần khách khí như vậy. Với lại hôm nay tôi phải tăng ca, khả năng không có thời gian.”

“Phải tăng ca à?” Đoạn Mục Chi dừng một chút, nhẹ nhàng nói: “Vậy được rồi.”

“Ừm, cậu tự mình ăn đi. Tôi có chút bận, tạm biệt nhé!” Cúp điện thoại xong, Trì Niệm không hiểu sao lại thở dài một hơi

Lắc lắc đầu, cô đứng dậy xách túi đi tìm Lương Tĩnh.

Đến phòng kế hoạch, mọi người nói rằng Lương Tĩnh đã ra ngoài.

Đồng nghiệp cùng phòng của cô ta đưa cho cô một tờ giấy, bên trên ghi một địa điểm.

“Tĩnh tỷ bảo tôi đưa cái này cho cô, nói cô tan làm liền đến thẳng chỗ này tìm chị ấy.”

Trì Niệm cầm lấy tờ giấy, nhất thời không kịp phản ứng. Chờ đến khi cô chen chúc trên tàu điện ngầm xuống, sau đó mới hiểu vì sao Lương Tĩnh lại làm vậy.

Đến địa điểm ghi trên tờ giấy đã là một tiếng rưỡi sau.

Trì Niệm nhìn một vòng quanh đại sảnh cũng không thấy Lương Tĩnh, lại không có phương thức liên lạc của cô ta. Đợi nửa ngày cũng không thấy người, cô cầm điện thoại chuẩn bị đi hỏi đồng nghiệp.

Ngay lúc cô muốn gọi điện, đã thấy Lương Tĩnh thay một bộ quần áo mới đứng giữa thang máy.

Âu phục buổi sáng đã được đổi thành một chiếc áo khoác da ngắn, cùng chiếc váy bó sát phác họa rõ ràng từng đường cong cơ thể, đôi giày cao gót đỏ tươi làm nổi bật đôi chân vừa trắng lại vừa thẳng.

Sắc trời bên ngoài đã tối, cô ta lại vẫn đeo kính râm.

Nếu không phải Trì Niệm nhận ra cô ta, nhất định sẽ nghĩ đến đây là cái minh tinh nào.

Chắc cô ta lái xe đến, bộ dáng kia như mới từ bãi đỗ xe đi lên.

Nhìn thấy Trì Niệm, cũng không có dừng lại, cô ta tháo kính râm xuống, đôi mắt không nhìn Trì Niệm đi vòng qua cô, hướng đến một cái thang máy khác: “Đi theo tôi.”

Bên trong thang máy, Trì Niệm lặng lẽ đánh giá Lương Tĩnh.

Cô ta trang điểm lại và xịt một loại nước hoa khác với buổi sáng, giống như đã về nhà một chuyến rồi mới ra ngoài.

Trì Niệm vốn cho là cô ta không nguyện ý để mình ngồi xe của cô ta nên mới cố ý tách ra, lại không nghĩ tới mình chen chúc trên đường cùng đợi cô ta ở sảnh tổng cộng cũng gần ba tiếng, người ta lại chỉ là quay về thay đổi trang phục.

Cho dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng Trì Niệm vẫn không nói gì.

--

MJ là một công ty về công nghệ và chủ đề bữa tiệc lần này là “Tương lai vô hạn”

Vì để phù hợp với chủ đề, Lương Tĩnh muốn tìm một nơi đủ rộng để cô ta có thể thiết kế lại theo ý của mình.

Trung tâm chỗ bọn họ đang đứng có một sân bãi đã được thiết kế theo phong cách khoa học viễn tưởng, hơn nữa cũng còn rất nhiều sân bãi với phong cách đa dạng.

Người phụ trách dẫn bọn họ đến mấy cái sân bãi nhìn một chút, nhưng là Lương Tĩnh có vẻ vẫn chưa hài lòng.

Sự phát triển của công ty Trì Niệm mấy năm nay dường như đang chậm lại, nếu có thể ở dự án này thành công vang dội, nói không chừng có thể giúp công ty tăng thêm một bước tiến.

MJ là công ty nổi danh về công nghệ, đối với công ty mà nói đây cũng là một cơ hội mới.

Cho nên đối với dự án này, từ tổng giám đốc cho đến Lương Tĩnh đều cực kỳ coi trọng.

Lương Tĩnh người này mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng phương diện năng lực quả thật không thể bắt bẻ.

Hai người xem mấy cái sân bãi này, từ diện tích lớn nhỏ đến cách trang trí, còn có thiết bị âm thanh, cô ta đều có những lí giải độc đáo của bản thân.

Trì Niệm một bên vừa nghe vừa ghi chép lại, bỗng nhiên rõ ràng vì sao tổng giám đốc lại coi trọng cô ta.

Hiện tại mới đầu tháng mười, mà cuộc họp thường niên của MJ sẽ tổ chức vào tháng một năm sau.

Thời gian còn hơn ba tháng, Trì Niệm có thể nhìn ra được, Lương Tĩnh sẽ tận dụng hết ba tháng này đem mọi thứ đều sắp xếp hoàn mỹ.

Không giống với chủ nghĩa hoàn hảo của Lương Tĩnh, Trì Niệm chỉ là một người bình thường.

Nhìn Lương Tĩnh đang cùng người phụ trách trung tâm bàn chuyện, Trì Niệm yên lặng nghĩ, không hổ là ngưởi chuẩn bị thăng chức quản lý.

Lương Tĩnh không ngừng lặp đi lặp lại với người phụ trách về ý tưởng cùng trình độ kỹ thuật bên trung tâm có thể phối hợp, cuối cùng đưa ra kết luận công ty vẫn cần thêm chút thời gian để suy nghĩ.

Sau khi kết thúc quá trình khảo sát địa điểm, hai người chuẩn bị về nhà.

Lương Tĩnh là lái xe đến, sau khi vào thang máy trực tiếp bấm tầng hầm

“Tôi còn có chút việc, cô tự đi về đi.”

Mặc dù hai người không phải rất quen thuộc, nhưng ngữ khí này của Lương Tĩnh cũng quá không khách khí rồi.

Quả nhiên cô ta không muốn cho mình ngồi xe.

Trì Niệm mấp máy môi đáp ứng: “Được.”

Thang máy dừng ở tầng 1, sau khi bước ra ngoài Trì Niệm vốn muốn nói với cô ta câu tạm biệt, nhưng sau khi quay đầu đã thấy Lương Tĩnh đang đeo kính râm lên, không nhìn cô vô tình ấn nút đóng thang máy.

Trì Niệm vào lúc cánh cửa thang máy đóng lại làm một cái mặt quỷ, một mình bước ra ngoài.

Khi từ trung tâm bước ra cũng không còn sớm, trên đường đi bộ đến trạm tàu điện ngầm, cảnh tượng tương đối nào nhiệt nhưng Trì Niệm không còn lòng dạ nào thưởng thức, gió đêm thổi qua khiến cô chỉ muốn quấn áo khoác chặt thêm một chút.

Đã hơn chín giờ, trên tàu điện ngầm vẫn còn rất nhiều người.

Từ nơi này về vành đai 6, Trì Niệm tính toán cần đi ngược lại ba chặng, tốn khoảng hai giờ đồng hồ.

Tàu điện ngầm ngừng chạy lúc mười một giờ, trước khi lối ra của trạm gần nhà cô đóng cửa, Trì Niệm cùng với nhóm hành khách bước ra khỏi trạm xe.

Không có áo khoác, gió đêm thổi càng lúc càng lạnh.

Trì Niệm chỉ mặc một chiếc váy len dài mỏng và một chiếc áo khoác denim. Một trận gió thổi tới không khỏi khiến cô rùng mình.

Trì Niệm cầm túi xách đeo trên vai, vùi đầu bước đi trong gió.

Ngay lúc vừa bước ra khỏi bậc thang trạm xe, cô bỗng nhiên nghe thấy có người đang gọi

“Học tỷ”

Trì Niệm giật mình khi nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt mơ màng cùng mái tóc rối bị gió đêm thổi qua, cô mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen đang đứng ven đường.

Là Đoạn Mục Chi sao?

Cũng chỉ có cậu mới gọi cô như vậy

Trì Niệm có chút không dám tin tưởng đưa tay dụi mắt, quả nhiên đang thấy Đoạn Mục Chi đi về phía mình.

Trì Niệm ngây ngẩn cả người

“Cậu sao lại ở chỗ này…”

“Ban đêm nhiệt độ giảm, tôi thấy chị buổi sáng mặc ít, liền tới đây đưa áo khoác cho chị.” Đoạn Mục Chi khóe môi khẽ nhếch, trong khuỷu tay lấy ra một chiếc áo khoác màu xám dành cho nam, đưa cho cô “Nhanh mặc vào, đừng để bị cảm lạnh.”

Trì Niệm nhìn thấy chiếc áo cậu đưa tới không phải của cô, nhất thời phản ứng có chút lúng túng.

Cô ngẩn người vừa lúc tạo cơ hội cho Đoạn Mục Chi.

Cậu rũ mắt đem áo khoác mở ra, cánh tay dài vòng sau lưng Trì Niệm.

Ấm áp nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể Trì Niệm, cô giương mắt hoảng hốt, lại nhìn thấy một đôi mắt ngập tràn ý cười.