Chương 2

Sáng sớm hôm sau, Trì Niệm bị đánh thức bởi điện thoại của Đào Nhạc.

“Niệm, mau mở cửa cho tớ, tớ đã mua bữa sáng cho cậu đây!”

Trì Niệm vẫn còn ngái ngủ liếc nhìn đồng hồ, mới tám giờ.

Trong phòng khách, Trì Niệm một thìa lại một thìa ăn cháo rau xanh, nghe Đào Nhạc hưng phấn kể lại đã mua những nhãn hiệu lớn nào, cô tỏ ra rất bình tĩnh,

Nói đến miệng đắng lưỡi khô, Đào Nhạc mới uống một ngụm sữa đậu nành, hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cậu gọi tớ đến có chuyện gì?”

Trì Niệm miễn cưỡng liếc nhìn cậu một cái “Chút nữa có người đến, cậu đóng giả làm bạn trai của tớ chút.”

“Mẹ cậu chuẩn bị đến à?”

“Không phải.” Trì Niệm đặt chén cháo xuống, hướng Đào Nhạc nhếch nhếch miệng “Là khách thuê phòng.”

“Khách thuê phòng?”

--

Trì Niệm kể chút tình cảnh trước mắt của cô, cùng quá trình cho thuê phòng may mắn hôm qua cho Đào Nhạc. Đào Nhạc nghe xong hướng cô giơ ngón tay cái.

“Trì Niệm a Trì Niệm, không nghĩ tới cậu lại có đầu óc như vậy!”

“Đúng không, ha ha ha.” Trì Niệm được khen ngợi đến mức cười nở hoa “Vành đai 6, 5500 nha! Ha ha ha ha tớ ngược lại còn có thể lãi thêm 300 nữa.”

Nói đến số tiền lãi này, Trì Niệm nhịn không được phát ra tiếng cười.

“Ha ha” Đào Nhạc ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khóe môi “Cười cái đầu cậu ấy, đúng là ngu ngốc mà.”

“Gì?”

“Cậu cũng biết đây là khu vành đai 6, cũng biết bình thường cho thuê phòng chỉ được 5200. Cậu thật cho rằng có người nguyện ý sẵn sàng bị thuê đắt hay sao?” Đào Nhạc vừa nói liền tức giận không có chỗ phát tiết, đem ngón trỏ chọc chọc lên trán Trì Niệm “Phiền cậu động não một chút, xem xét liền thấy rõ là có vấn đề. Tớ hỏi cậu, ngộ nhỡ chút nữa người đến là hai người đàn ông vạm vỡ, cậu làm thế nào được?”

Trì Niệm che lấy cái trán, bị nhắc đến liền có chút chột dạ: “Vậy nên không phải tớ mới gọi cậu đến hay sao…”

“Tớ?” Đào Nhạc cười hừ một cái ôm chặt hai tay của mình “Tớ không có thân hình to lớn lại không biết đánh nhau, gọi tớ đến không phải muốn cùng nhau gặp nạn sao?”

“Đào Nhạc…” Trì Niệm chớp chớp mắt, đáng thương giật giật tay áo cậu, lung lay hai cái “Chuyện tốt như vậy, cậu nhẫn tâm để tớ một người đối mặt hay sao?”

Đào Nhạc mặt không thay đổi gật đầu: “Nhẫn tâm!”

“Ô Ô, Nhạc Tử…” Trì Niệm nức nở nhào về phía cậu

“Cậu dừng lại cho tớ.”

“Ô ô Đào Nhạc!”

“A, Trì Niệm tớ nói này, cái áo sơ mi này tớ vừa mới mua! Không thể có một chút nhăn nào! Cậu đừng động vào tớ.”

“Vừa mua à, vậy để tớ kiểm tra thử cho…”

“Trì Niệm, cậu buông tay cái đồ không có lương tâm này!”



“Kính coong ~”

Hai người đang ầm ĩ trên ghế sa lon, chuông cửa đột ngột vang lên. Trì Niệm cùng Đào Nhạc đều ngây ngẩn cả người.

“Kính coong ~”

Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, Trì Niệm nắm lấy ống tay áo Đào Nhạc, “Đến rồi!”

Đào Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, chỉ huy Trì Niệm “Cậu, cậu, cậu ra mở cửa đi.”

Chơi cũng đã chơi, nháo cũng đã nháo, Trì Niệm cuối cùng bắt lấy cổ áo kéo cậu đi cùng mình tới cửa.

Mắt mèo bên trên cửa chống trộm vừa vặn bị tờ câu đối xuân năm ngoái chặn lại, Trì Niệm kiễng chân cũng không nhìn thấy tình huống bên ngoài.

Cô có chút khẩn trương, vô thức quay đầu nhìn Đào Nhạc.

“Sẽ không thật sự là một người đàn ông cường tráng chứ?” Trì Niệm nhỏ giọng hỏi

Đào Nhạc cảnh giác cầm lấy bình hoa sứ trong hộc tủ trước cửa, hướng Trì Niệm nhẹ gật đầu “Không có việc gì, mở cửa đi!”

Mặc dù miệng lưỡi có chút độc địa nhưng cậu ta vẫn là con người nghĩa khí.

Có vũ khí trong tay cậu làm chỗ dựa, Trì Niệm cũng thả lỏng một chút.

Hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay mở cửa.

Ngoài cửa, một người đàn ông cao lớn đang cầm một chiếc vali nhỏ màu bạc, mặc chiếc áo len đen cùng đội một chiếc mũ đen che khuất hơn nửa khuôn mặt cậu.

Trì Niệm đem cửa phòng mở ra một khe nhở, nhìn người đàn ông trong trang phục màu đen này, lòng liền giật mình.

Cô âm thầm hướng Đào Nhạc đang ở phía sau ngoắc tay, cảnh giác hỏi người đàn ông “Anh tìm ai?”

“Xin chào, tôi tới thuê phòng. Xin hỏi cô là ...” Trong tay người đàn ông cầm một tờ giấy ghi địa chỉ, lúc nói chuyện liền đưa tay lấy mũ trên đầu xuống lộ ra một gương mặt điển trai.

Trong khoảnh khắc ngẩng đầu chạm mắt Trì Niệm, hai người đồng thời sửng sốt.

“Chị là...”

“Trì Niệm… Học tỷ?”

“Học tỷ?!”

“Cẩn thận!”

Khi nghe thấy thanh âm của Đào Nhạc, Trì Niệm trông thấy người đàn ông trước mắt cau mày. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, cánh tay đã bị người nắm lấy, một giây sau, sau lưng truyền đến tiếng vỡ thanh thúy.

Trì Niệm kinh hoảng ngẩng đầu, sườn mặt hoàn mỹ quen thuộc của người đàn ông khiến trong đầu cô xẹt qua một tia sáng,

Đến thuê nhà cô vậy mà lại là ----

Đoạn Mục Chi?!!