Chương 3

Khi còn đi học, Trì Niệm là một người tuân thủ nguyên tắc, mặc dù thành tích chỉ ở mức bình thường, nhưng được cái hơn là ngoan ngoãn và nghe lời.

Ngay khi mọi người đều thích làm đẹp chạy theo mốt thời trang, Trì Niệm cũng chưa bao giờ mặc váy đồng phục ngắn trên đầu gối, càng không nói đến việc nhuộm tóc, xỏ khuyên tai.

Vào mỗi buổi sáng chào cờ ngày thứ hai, thầy chủ nhiệm tức giận hổn hển phê bình những nữ sinh mặc váy ngắn đồng thời khen ngợi những người mặc váy qua đầu gối là đoan chính. Trì Niệm vẫn luôn nằm trong cái đội ngũ được khen ngợi kia.

Học tập gian khổ mười hai năm, Trì Niệm không phụ sự hi vọng của ba mẹ và thầy cô, mỗi ngày cần cù chăm chỉ, thành thành thật thật hoàn thành các bài kiểm tra. Nhưng mà hình tượng tốt đẹp cô một mực duy trì đã bị phá vỡ vào buổi tiệc ngày hôm đó. Bởi vì say rượu mà quậy mọi thứ rối tinh rối mù.

Trì Niệm vẫn còn nhớ rõ ngày đó lớp tổ chức tiệc cảm ơn các giáo viên, một phòng lớn như vậy, năm sáu mươi học sinh cộng thêm một chủ nhiệm lớp, mỗi người đều uống đến đỏ mặt mang tai ngã trái ngã phải, thậm chí còn có người ôm đầu khóc rống.

Đó là lần đầu Trì Niệm uống rượu!

Mọi người xung quanh ồn ào náo nhiệt tô đậm thêm bầu không khí, Trì Niệm cầm cốc bia một hơi uống cạn, cảm giác cũng không khó chịu, có vẻ sẽ không bị say.

Ngay khi Trì Niệm đang âm thầm đắc ý vậy mà tửu lượng của mình lại tốt như vậy. Cốc bia thứ ba vào bụng, Trì Niệm nấc một cái, sau đó cảm thấy trước mắt một trận quay cuồng.

‘Ọe—‘

Trì Niệm được người đỡ ra bên ngoài phòng. Sau khi cô lau miệng trong phòng vệ sinh đi ra, khuôn mặt đỏ bừng cùng vẻ mặt thỏa mãn, giống như một người vừa mới ăn cơm xong.

Trên đường quay về phòng, Trì Niệm gặp một người.

Mắt hai mí thật mỏng, đuôi mắt có chút hướng lên, là một đôi mắt đào hoa cực xinh đẹp.

Trì Niệm nhận ra đây là một học đệ cùng trường, lớp mười hay lớp mười một?

Không đợi cô nghĩ rõ ràng người lớn bao nhiêu, thân thể đã thành thật nhào tới.

Trì Niệm cũng không biết lúc ấy lấy đâu ra dũng khí, nhưng cô biết học đệ bị mình áp tường làm cho choáng váng.

“Học đệ, cậu là học đệ của tôi đúng không? Nấc ~”

Khuôn mặt đẹp trai nhíu lại một cái, còn chưa kịp lên tiếng, Trì Niệm đã nắm lấy cổ áo người ta tiếp tục hỏi “Chúng tôi đang có tiệc chúc mừng, có muốn đến hay không nha?”

“Ách không cần, học tỷ, ngô…”

Ngay khi bị cưỡng hôn, trong con ngươi học đệ lóe lên nhiều tia cảm xúc phức tạp. Khi đó Trì Niệm không rõ, cũng không rảnh để phân biệt. Cô chỉ là mượn chếnh choáng làm theo bản năng, cảm thấy hôn một chút còn chưa đủ, còn không biết xấu hổ trên miệng cậu gặm hai lần.

Gặm gặm xong, đại khái vẫn chưa tỉnh, lại nhìn đến đôi môi bị gặm đến ướŧ áŧ của học đệ, trong đầu cũng không biết bị rút cái dây thần kinh nào, mười phần không câu nệ dùng tay niết khóe miệng cậu.

Trong lúc học đệ kinh hoảng không biết làm sao, Trì Niệm làm xong chuyện xấu lại mười phần tiêu sái phất tay, nghênh ngang rời đi không quay đầu “Bái bai~”

Quả thật lúc Trì Niệm bổ nhào vào cậu ý thức không tỉnh táo, ngay cả lúc hôn môi cũng đang mơ hồ, nhưng vào lúc đưa tay lau miệng học đệ, cô đột nhiên thanh tỉnh.

Cô đang nghĩ, vì cái gì cô không xoa miệng mình lại muốn đi xoa học đệ? Là bởi vì cô cắn người ta?

Vậy sao cô lại muốn cắn cậu? Bởi vì cảm thấy còn hôn chưa đủ nha!

Tại sao cô lại muốn hôn cậu? A, bởi vì trên đầu chữ cồn thường kèm theo chữ sắc nha… Fuck! Cô thế mà lại phi lễ học đệ của mình.

Đoạn chuyện cũ này cũng khá lâu rồi, nhưng mỗi khi họp lớp hay gặp mặt bạn bè, bọn họ đều sẽ kể lại quá khứ huy hoàng này của Trì Niệm, cũng miêu tả thêm sau khi Trì Niệm tiêu sái rời đi học đệ đáng thương đã lã chã chực khóc như thế nào.

Sau khi nói xong, bọn họ kiểu gì cũng lại nháy mắt vỗ vai Trì Niệm cảm thán “Được nha Trì Niệm, nhẫn nhịn ba năm, đến phút cuối cùng đã không chịu nổi mà lộ ra thú tính, cậu nhịn cũng thật giỏi nha!”

Nhẫn nhịn cái rắm ý!

Cô vốn chính là một chú cừu nhỏ vô hại được không? Nếu không phải rượu vào… Cô cũng không đem mặt mũi liền ném triệt để như thế.

Đào Nhạc về sau không biết từ đâu nghe được chuyện này, mặt mày nghiêm túc nói cô nhất định là tham lam sắc đẹp của học đệ đã lâu, nếu không trên hành lang khách sạn nhiều người như vậy, cô không áp tường người khác, lại chỉ áp mỗi cái học đệ kia?

Trì Niệm giải thích, do là học đệ cùng một trường đương nhiên nhìn sẽ quen mắt.

Đào Nhạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Bình thường tớ sẽ chỉ đối với người đặc biệt đẹp trai hoặc đặc biệt xấu mới có cảm giác nhận biết. Cái trước giống như là người yêu, cái sau thì đều là kẻ thù.”

Trì Niệm: …

Trì Niệm vẫn cho rằng hành động hoang đường kia là tai nạn ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc đời suôn sẻ của cô. Ngẫm lại thời gian cũng đã tám năm, Trì Niệm cũng nghĩ không ra tại sao trong biển người mênh mông thế này, cô vậy mà lại có thể gặp lại học đệ đã bị bản thân phi lễ kia!