Chương 12: “Đợi lần sau đi, em ấy sợ đau.”

Thì Tầm vô lực đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu, ánh mắt trợn tròn khi nghe thấy câu này.

Cậu quay đầu một cách cứng ngắc, bắt gặp ánh mắt mang đầy kinh ngạc của học sinh.

Bá Trầm Cố đang làm cái quái gì vậy?

Hôm qua còn bàn bạc hợp đồng ly hôn với cậu, hôm nay lại thừa nhận mối quan hệ với cậu trước mặt người khác, rốt cuộc làm sao mà cái tên này học được tới bác sĩ vậy?

Thì Tầm tức giận không được, cười cũng không xong.

Cậu tránh tầm nhìn như thiêu như đốt trước mặt, đỡ lấy cái đầu đang choáng váng khi bị nhìn trân trối, bổ sung nói: “Bạn bè, bác sĩ Bá là bạn của chồng tôi.”

Bá Trầm Cố không lên tiếng phản bác, học sinh ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cứng đờ cũng giãn ra.

Thì Tầm bối rối cau mày.

Thật kì quái, tại sao cứ chỉ cần biết Bá Trầm Cố kết hôn, bầu trời như sắp sụp xuống vậy?

Cậu vừa suy nghĩ vừa đi đến bên giường, hầu hết sự chú ý của cậu đều đã bị chiếm đóng, nên cơn đau cũng dịu đi rất nhiều.

Thì Tầm nằm trên giường, bóng lưng Bá Trầm Cố từ từ phủ lên người cậu, lấn át những suy nghĩ mông lung của cậu.

Cậu đã kiểm tra nhiều lần trước đó, nên cũng biết đại khái quá trình ra làm sao, vì vậy cậu liền phối hợp kéo áo khoác lên.

Cậu nhìn sang chỗ khác, làm vơi đi sự căng thẳng và ngượng ngùng.

Mặc dù đã có chuẩn bị trước, nhưng khi bàn tay Bá Trầm Cố ấn chính xác vào chỗ đau của mình, cậu vẫn không nhịn được rên lên một tiếng.

Đầu ngón tay Bá Trầm Cố vừa di chuyển vừa ấn lên bụng của cậu, hỏi cậu có đau không.

Không có thiết bị hỗ trợ trực quan, những chuyển động bình thường kéo dài một cách kỳ lạ trong tâm trí Thì Tầm, mang đến những sắc thái khác nhau.

Cậu thản nhiên đáp lại, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sự dày vò này.

Sau đó Bá Trầm Cố cứ ấn lên bụng cậu hết lần này đến lần khác, thay đổi ống nghe.

“Buổi kiểm tra thể chất kéo dài” cuối cùng cũng kết thúc, học sinh bên cạnh bước qua, dường như cũng muốn vươn tay chạm thử, nhưng trước khi bàn tay của cậu ta chạm đến Thì Tầm, đã bị Bá Trầm Cố ngăn lại.

“Đợi lần sau đi, em ấy sợ đau.”

Khi đang chỉnh đốn lại quần áo của mình, Thì Tầm nghe vậy liền sững sờ lần nữa.

???

Rốt cuộc Bá Trầm Cố đang bị cái quái gì vậy?

Vừa nãy rõ ràng anh đã nhìn thấy phản ứng của cậu học sinh mà còn nói những lời như vậy, bộ sợ hai nhãn cầu của cậu ta không rớt xuống sao?

Thì Tầm không thể nhìn thấu suy nghĩ của Bá Trầm Cố, chỉ đành thấp thỏm bước xuống giường.

“Siêu âm và CT sẽ cho kết quả kiểm tra tốt nhất.”

Bá Trầm Cố quay lại bàn làm việc trước.

Sau khi ghi chỉ định xong, anh đưa tờ giấy cho Thì Tầm.

Thì Tầm vừa định đưa tay nhận lấy, Bá Trầm Cố lại thu tay về: “Có người đi cùng em không?”

Thấy nếu mình không trả lời Bá Trầm Cố sẽ không đưa giấy chỉ định, Thì Tầm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu.

“Sau khi làm xong quay lại đây.”

“…”

Thì Tầm bất lực bĩu môi, bệnh cũng đã khám rồi, cậu còn có thể bỏ chạy giữa chừng sao?

Cậu trầm giọng trả lời, rời khỏi phòng khám bệnh.

Khi đi ngang qua Đoạn Tụng Phi, cậu duỗi tay ra, Đoạn Tụng Phi mới nhận ra có người đi tới.

Cậu ta hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Thì Tầm lắc đầu: “Không sao, uống chút thuốc là ổn, cậu về công ty đi, lấy thuốc xong rồi tớ quay lại trường.”

Đoạn Tụng Phi liếc mắt nhìn những tin nhắn trên màn hình điện thoại: “Cậu không sao thật chứ?”

Thì Tầm nhìn cậu ta một cách trấn an.

“Vậy tớ đi thật đấy nhé.”

Thì Tầm cầm cái túi xách của Đoạn Tụng Phi đang đặt trên ghế, ném lên người cậu ta: “Mau đi đi, bớt nhiều lời.”

Đoạn Tụng Phi vỗ vỗ vai cậu, chạy dọc theo hành lang rời khỏi bệnh viện.

Thì Tầm liếc nhìn tờ chỉ định, tay đỡ lên chỗ đau đi tìm nơi thanh toán.

Sau khi hoàn thành từng bước siêu âm Doppler màu và chụp CT, Thì Tầm lặng lẽ dựa vào chiếc ghế lạnh ở khu vực chờ.

Cặp đôi ngồi bên cạnh cậu trò chuyện rôm rả, cô gái nở nụ cười hạnh phúc tựa vào người bạn trai đang cùng cô đi khám bệnh.

Từ lâu, Thì Tầm đã quen với việc đau ốm một mình, nhưng lúc này, cậu không khỏi ghen tị với những người có gia đình đi cùng.

Khoảnh khắc đó, gương mặt của Bá Trầm Cố thoáng hiện lên trong đầu cậu.

Trong phòng khám, Bá Trầm Cố hỏi cậu có ai đi cùng không, nếu lúc đó cậu nói không có, liệu Bá Trầm Cố có…Cùng cậu đi khám bệnh không?

Thì Tầm gõ đầu mình, giải tỏa câu hỏi rắc rối này.

Rung động phát ra từ túi quần, Thì Tầm nhấc máy.

Giọng của Đoan Đoan phát ra từ ống nghe: “Cứu! Cứu mạng, anh Tầm, có người tấn công máy tính của em.”

“Cái gì?”, Thì Tầm lập tức đứng thẳng dậy.

“Bây giờ tất cả dữ liệu quan trọng trên máy tính của em đều bị khóa hết rồi, em không thể sao chép bất cứ thứ gì. Trên màn hình chỉ có một dòng ghi chú, nói là hãy đợi tôi lúc 11h30, bạn nói xem tôi có nên xóa dữ liệu không?”

Thì Tầm bỏ điện thoại xuống.

Nếu như đến 11h30, thời gian cũng chỉ đủ cho cậu quay lại trường.

Sau khi chờ đợi lâu như vậy, cơn đau của Thì Tầm đã không còn rõ ràng như ban đầu, dự tính đến chiều thì mọi chuyện sẽ ổn.

Sự việc gấp gáp, bệnh tình chỉ có thể đến buổi chiều rồi ghé khám lại thôi.

Thì Tầm rời khỏi khu vực chờ đợi.

Cậu mua thuốc giảm đau mà bác sĩ đã kê cho cậu ở hiệu thuốc trước bệnh viện, rồi bắt taxi trở lại trường.

Thuốc giảm đau dần dần phát huy tác dụng, đến khi đến phòng thí nghiệm, cơn đau của cậu đã yếu đi rất nhiều.

Trong phòng thí nghiệm, nhiều người đang vây quanh trước máy tính của Trang Thụy, cố gắng giúp cậu ta giải quyết vấn đề, nhưng tất cả đều thất bại.

“Để tôi làm cho.”

Nghe thấy giọng nói của Thì Tầm, vài người nhanh chóng tránh ra.

Thì Tầm ngồi xuống, bí mật xoa xoa phần cơ thể khó chịu của mình.

Cậu đã hiểu sơ sơ về tình hình hiện tại.

Màn hình di chuyển theo những nhấp chuột của cậu, bắt chính xác trên một đường trắng như tuyết.

Thì Tầm bắt đầu gõ bàn phím.

Mã được đẩy lên từng dòng một, cậu tìm kiếm sơ hở mà sắc mặt không hề thay đổi.

Sau một lúc, Thì Tầm dừng lại, quay đầu nhìn Đoan Đoan: “Sao chép đi.”

Đoan Đoan vội vàng lấy một ổ USB trống ra, cũng làm y như vậy.

Khi tệp hiển thị nó đang được sao chép, một số người liền thốt lên với giọng điệu trầm trồ.

Thì Tầm không quan tâm lắm, thay vào đó, cậu hỏi Đoan Đoan: “Cậu đã đắc tội với ai rồi?”

Đoan Đoan lập tức nói: “Em có thể đắc tội ai được chứ?”

Tính cách Trang Thụy luôn ôn hòa thân thiện, nếu nói cậu ta đắc tội người khác, xác suất này thực sự khá thấp.

Thì Tầm gõ đầu ngón tay, vừa gõ vừa suy nghĩ.

Trang Thụy chỉ vào vết thương trên mu bàn tay cậu, hỏi: “Sao anh bị thương?”

Thì Tầm rũ mắt xuống, chú ý tới vết thương trên mu bàn tay. Sau đó cậu mới nhớ ra mình đã chạy khắp thành phố để tìm mua cái ly bị vỡ đó, cuối cùng lại nhận được một bản hợp đồng ly hôn từ Bá Trầm Cố.

Cậu bất mãn liếʍ đầu răng, không trả lời.

Những bạn học phía sau nhỏ giọng hỏi Thì Tầm: “Vừa nãy tôi không thấy rõ, rốt cuộc cậu làm thế nào mà được vậy?”

Việc truyền dữ liệu thành công.

Thì Tầm rút ổ USB flash cắm vào khung máy ra, ném qua cho Trang Thụy.

Cậu liếc nhìn thời gian trong góc máy tính, giọng điệu trở nên lạnh lùng sắc bén: “Ngày khác đi, chuột đã dâng tới cửa rồi.”

Thời gian hệ thống nhảy lên số mười một giờ ba mươi.

Trong bệnh viện, Bá Trầm Cố đã lao ra khỏi phòng khám sau khi nhìn thấy bệnh nhân cuối cùng.

“Thưa thầy, đồ của thầy—!”

Bá Trầm Cố phớt lờ, trực tiếp đi đến khoa hình ảnh.

Bác sĩ khoa chẩn đoán hình ảnh đang chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm, nhìn thấy Bá Trầm Cố liền hỏi: “Bác sĩ Bá, tìm tôi cùng ăn cơm à?”

Bá Trầm Cố bỏ qua lời mời của anh ta, nói thẳng mục đích của mình: “Sáng nay có một bệnh nhân tên là Thì Tầm đến chụp CT không?”

Bác sĩ khoa hình ảnh gật đầu: “Có, cậu ấy là người duy nhất không đến lấy kết quả, tôi còn gọi điện cho cậu ấy nữa.”

Cơ mặt Bá Trầm Cố khẽ nhúc nhích:“ Anh có thể cho tôi xem kết quả được không?”

Bác sĩ khoa hình ảnh gật đầu, xoay người lấy tấm phim ra, treo lên trước đèn xem.

“Là người quen của anh à?”, bác sĩ khoa hình ảnh hỏi.

Bá Trầm Cố không trả lời, lông mày nhíu lại một cách nặng nề.

“Dường như cậu ấy đi khám bệnh một mình, khi chụp CT, tôi có kêu cậu ấy gọi người nhà vào, nhưng cậu ấy không nói lời nào.

Bá Trầm Cố đột ngột nhướng mắt nhìn tấm phim, khóe môi khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếng nào.

Sau khi gật đầu chào, Bá Trầm Cố nhanh chóng rời đi.

Rõ ràng trong thang máy chỉ có một mình anh, nhưng tốc độ đến bãi đậu xe dường như đã chậm hơn mấy lần so với trước đây.

Mắt Bá Trầm Cố nhìn chằm chằm vào con số thay đổi trên mặt đồng hồ.

Khi thang máy vừa đến, anh liền bắt đầu gọi cho Thì Tầm, nhưng cho đến khi anh lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đầu dây bên kia vẫn không có ai trả lời.

…..

Một vài người vẫn đang chăm chú vào máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình với hơi thở dồn dập, nhưng nét mặt của Thì Tầm luôn thoải mái, có vẻ không hòa hợp với mọi thứ xung quanh.

Có rất nhiều tin đồn về Thì Tầm trong khuôn viên trường, một trong số các tin đồn đó rất thú vị.

Có một sinh viên năm cuối của khoa máy tính cùng trường không thích cậu, cố gắng bằng mọi cách để thúc đẩy cậu tham gia một cuộc thi lập trình quốc gia, muốn cạnh tranh với cậu.

Nhưng anh ta không nghĩ rằng Thì Tầm sẵn sàng chấp nhận thử thách, cuối cùng Thì Tầm đã giành được giải nhất trong cuộc thi quốc gia, nhưng kẻ khıêυ khí©h thậm chí còn chưa chạm đến được mép giải thưởng.

Kể từ đó, những người nên im lặng đã im lặng.

Những người này quen biết Thì Tầm đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên họ thực sự cảm nhận được khả năng của cậu.

Một trong những người nãy giờ tranh nhau lôi kéo người bên cạnh, nhếch môi nói nhỏ: “Cậu có thấy hôm nay Thì Tầm ra tay hơi tàn nhẫn không?”

Người bên cạnh liền gật đầu lia lịa.

Trong khi hai người đó trò chuyện, bên này Thì Tầm đã dừng tay lại.

Trang Thụy ngơ ngác nhìn vào màn hình rồi nhìn Thì Tầm: “Vậy là…Kết thúc rồi sao?”

Thì Tầm gật đầu như một lẽ tất nhiên.

Trang Thụy ngơ ngác hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đang làm gì?”

“Chờ đợi.”, Thì Tầm ngả người ra ghế: “Trừ khi anh ta hoàn toàn không quan tâm đến những gì trong máy tính của mình.”

Thì Tầm chỉ vào thời gian hiển thị trên góc màn hình, gõ nhẹ nói: “Chỉ cần…Đợi năm phút.”

Cậu mỉm cười thu tay lại, xoa nhẹ phần bụng ngón tay.

Không lâu sau, bên ngoài phòng thí nghiệm vang lên tiếng bước chân vội vã.

Thì Tầm thản nhiên nhướng mắt, cười nói: “Ô, anh đến rồi à?”

Người đàn ông thở hồng hộc, cúi đầu chào hỏi Thì Tầm: “Tôi xin lỗi!”

Thật nhàm chán khi anh ta thừa nhận sai lầm quá nhanh.

Cậu vươn tay đẩy Trang Thụy, đưa cậu ta đến trước mặt người đàn ông đó, nói: “Người anh nên xin lỗi phải là cậu ấy.”

Người đàn ông đứng thẳng dậy, vẻ mặt khó hiểu nói: “Rốt cuộc ai mới là Thì Tầm? Người liên kết đường truyền với tôi là ai?”

Thì Tầm nghiêng người, nhìn người tới, nói: “Anh nói vậy là có ý gì?”

“Tôi cá cược với người khác, nhưng đã bị thua, người đó phạt tôi công kích máy tính của nhóm Thì Tầm.”

“Các người chơi cũng hơi lớn đó, thật sự không sợ vào cục cảnh sát uống trà sao?”, Thì Tầm khịt mũi: “Nói đi, các người cược thì cược, kéo tôi vào làm gì?”

Người đàn ông nói thẳng: “Bởi vì cậu khá nổi tiếng trong trường.”

“…”, Thì Tầm cạn lời.

Nhưng trận cá cược này không phải liên quan đến cậu sao? Làm sao chuyện này lại liên lụy đến Trang Thụy?

Thì Tầm khó hiểu, khóe mắt chợt thoáng nhìn qua khe cắm thẻ bên cạnh bàn, nơi thẻ tên của cậu đã được cắm vào.

Vị trí này vốn là của cậu, khi khai giảng, do Đoan Đoan hay bị cảm lạnh nên cậu đã nhường vị trí xa máy điều hòa cho Đoan Đoan, nhưng bảng tên của hai người vẫn chưa từng thay đổi.

Hóa ra mọi chuyện là như vậy.

Sau khi tìm ra nguyên nhân, Thì Tầm không thể nói rõ giữa mình và Trang Thụy, ai mới là người xui xẻo gánh chịu cái tai họa không đáng có này.

Nhưng nạn nhân cuối cùng của vụ việc này là Trang Thụy, nên Thì Tầm để cậu ta xử lý chuyện này.

Khi mọi thứ đã ổn định cũng là lúc cậu phải quay lại bệnh viện.

Đúng lúc cậu định đi, cánh cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra.

Mọi người đều chú ý tới chuyện của Đoan Đoan, chỉ có mình cậu lười biếng liếc nhìn về phía cửa.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tim cậu lỡ nhịp ngay tức thì.

Sao Bá Trầm Cố lại ở đây?

Cậu lỡ vô tình cọ xát cánh tay, khiến vết sẹo chưa lành trên mu bàn tay lại đau nhức.

Nỗi đau làm dấy lên nỗi bất hạnh mà cậu luôn đè nén trong lòng, cảm giác đó lấn át cảm giác tội lỗi khi cậu rời khỏi bệnh viện mà không báo trước, một đám mây đen bao trùm lấy trái tim Thì Tầm.

Cậu quay mặt đi, xem như không nhìn thấy.

Người đàn ông kia vẫn đang xin lỗi Trang Thụy, Thì Tầm ở bên cạnh nghe, vị trí túi mật lại bắt đầu đau nhức âm ỉ.

Bá Trầm Cố đi đến chỗ Thì Tầm từ phía sau đám đông, nhỏ giọng nói với cậu: “Đi theo anh.”

Thì Tầm phớt lờ anh.

Cậu không thể rời đi bây giờ, tính tình Đoan Đoan vốn nhút nhát, cậu không thể rời đi trong khi chuyện này chưa được giải quyết xong.

Bá Trầm Cố ở sau lưng lặp lại lần nữa: “Mau theo anh về bệnh viện, em cần phải nhập viện.”

Khi nghe thấy hai chữ nhập viện, trong lòng Thì Tầm chợt thấp thỏm, nhưng cậu vẫn không lên tiếng.

Chỉ trong vài giây, cơn đau vẫn còn đang đeo bám ban nãy lập tức xuyên qua sự kiềm chế của thuốc giảm đau mà đâm vào da thịt cậu một cách không thương tiếc.

Cậu khẽ cuộn mình vì đau đớn.

Thì Tầm nghe rõ tiếng “Cạch” do khớp xương phát ra.

Cậu hơi quay đầu lại, liền thấy rõ giữa lông mày của Bá Trầm Cố đang nhảy dựng lên.

“Này—”

Thì Tầm kêu lên, tay chân vô lực không có khả năng phòng vệ, rơi vào lòng Bá Trầm Cố.

Cậu hoảng sợ nắm lấy cánh tay của Bá Trầm Cố, dưới cơ bắp căng thẳng kia, cơn tức giận của anh dường như đã sẵn sàng bộc phát.

Cậu không hét lên còn đỡ, nhưng khi âm thanh khàn khàn của cậu vang lên, nó đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Lời xin lỗi và tiếng tranh cãi chợt dừng lại.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt, sững sờ đến ngơ ngác.

Ánh mắt Thì Tầm xoay chuyển, duỗi tay đánh lên người BáTrầm Cố, trầm giọng nói: “Anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi xuống.”

Bá Trầm Cố không lên tiếng, bế cậu đi về phía cửa.

Thì Tầm khóc không ra nước mắt, cảm giác xấu hổ lan tràn khiến vành tai của cậu đỏ bừng lên.

Cậu không thể chịu được ánh mắt của mọi người, chỉ đành vùi đầu vào vai Bá Trầm Cố.