Chương 14: “Anh quan tâm em nhiều vậy sao.”

Vào buổi chiều, nhân lúc dì điều dưỡng không chú ý, cậu đãlén lút mua cho mình một gói hạt dưa.

Không dễ dàng gì mới dợi đến lúc dì ấy tan ca, vậy mà bây giờBá Trầm Cố lại đến.

Cậu chột dạ giật mạnh chiếc gối phía sau, cố gắng che đậy hànhvi ăn trộm đồ ăn của mình.

Khi biết tối nay Bá Trầm Cố vẫn phải làm việc, cậu vừa khéoléo chuyển chủ đề, vừa xúc động nói: “Không phải ban ngày anhanh vừa mới làm việc xong sao, sao đến tối vẫn phải làm nữa? Cái nghề này của anh thật sự quá hành hạ người ta.”

Bá Trầm Cố nhẹ nhàng mở gói đồ ăn mình đem đến, không giảithích gì nhiều.

Âm thanh lấy ra xào xạc lọt vào tai Thì Tầm, đó là bữa tối màBá Trầm Cố đã mang đến, nhưng không ngờ nó cũng giống nhưbuổi trưa, đều là những món ăn vô vị, kém xa so với hạt dưarang mật ong mà cậu đang giấu sau lưng.

Bá Trầm Cố vươn tay muốn ném vỏ thùng rác, ánh mắt đảoquanh thùng rác một vòng, sau đó nhướng mắt lên.

Anh đưa tay ra trước mặt Thì Tầm: “Giao ra đây.”

Tim của Thì Tầm đập lệch một nhịp, nhưng lại giả vờ nhưkhông hiểu, nhìn anh chằm chằm rồi nghiêm nghị nói: “Anh nói cái gì?”

Bá Trầm Cố nói thẳng: “Hạt dưa.”

Thì Tầm cau mày, liếc nhìn thùng rác dưới giường, lúc này mớinhìn thấy bên trong còn sót lại vỏ hạt dưa.

“…”

Bộ Bá Trầm Cố có hỏa nhãn kim tinh sao? Hai mảnh vỏ bé xíunhư vậy mà anh cũng nhìn thấy?

Thấy sự việc đã bị bại lộ, Thì Tầm quyết tâm chơi đến cùng, nhét túi hạt dưa đang giấu sau lưng vào sâu trong chăn bông, giọng điệu mang theo sự bất mãn của mấy ngày qua: “Anh là gìcủa em, có quyền gì mà quản em chứ.”

Bá Trầm Cố đứng lên, trả lời một cách dứt khoát: “Anh là bác sĩđiều trị cho em.”

Anh dò tìm bên trong chăn bông theo hướng cánh tay của ThìTầm, thuận theo cổ tây cậu cầm lấy chính xác túi hạt dưa, kéonó ra ngoài.

Thì Tầm sốt ruột nói: “Hạt dưa mà anh cũng cướp? Anh đối xửvới bệnh nhân mình như vậy có thấy quá vô lý không?”

“Phải.”, Bá Trầm Cố không nhường dù chỉ một chút: “Vănphòng tiếp nhận khiếu nại ngày nào cũng nhận được khiếu nạivề anh, em cũng có thể gửi đến đó một bản.”

Thì Tầm kiên quyết bảo vệ khẩu phần ăn cuối cùng của mình.

Túi hạt dưa bị bóp phát ra âm thanh kọt kẹt.

Chiếc áo bệnh nhân mỏng manh không chịu được sự giày vòmạnh bạo như vậy, lập tức bị xốc lên trong cuộc cạnh tranh, khiến vòng eo của Thì Tầm lặng lẽ lộ ra dưới ánh đèn.

Nhưng cả hai đều không chú ý đến việc đó, cho đến khi cổ taycủa Bá Trầm Cố vô tình lướt qua phía sau eo cậu.

Lực quẹt của xương cổ tay anh rất nhẹ, nhưng thân thể Thì Tầmlại run lên dữ dội, không ngừng co giật.

Tầm nhìn giữa hai người đã vượt quá khoảng cách an toàn, cứnhư đang ném một hòn đá xuống vũng nước sâu, khiến mặtnước gợn lên những đợt sóng lăn tăn.

Bá Trầm Cố rút tay ra, đồng thời kéo túi hạt dưa bên trong raluôn.

Thì Tầm kéo vạt áo xuống, hai má ửng hồng.

Ánh đèn trong phòng bệnh mang theo những hạt bụi bay lượn, cứ như một điệu valse đang lặng lẽ nhảy múa giữa hai người.

Một lúc sau, Bá Trầm Cố gập đầu ngón tay lại, mở túi hạt dưara: “Hàm lượng dầu trong này quá cao, nếu ăn quá nhiều sẽ tạogánh nặng cho túi mật, không tốt cho bệnh tình của em.”

Thì Tầm không vui bĩu môi, không lên tiếng nói gì.

Bá Trầm Cố dừng tay lại: “Hạt dưa cũng đâu phải đồ ăn gì quýhiếm, em thèm đến vậy sao?”

Thì Tầm lập tức phản bác lại: “Em mới ăn được có hai hạt, cònchưa nếm kỹ hương vị, bỗng dung lại bị anh nói như vậy, làmem cảm thấy rất tủi thân.”

Cậu tiếc nuối liếc nhìn mấy hạt dưa bị anh tịch thu, nhưngkhông có cách nào lấy lại.

Đúng lúc này, một tiếng cạch giòn giã vang lên bên tai Thì Tầm.

Cậu vừa nghe thấy tiếng động, liền ngẩng đầu lên, vậy mà lạithấy Bá Trầm Cố đang bóc hạt dưa.

Thì Tầm âm thầm nhe răng phùng má.

Miệng thì không cho cậu ăn hạt dưa, nhưng lại tự mình ăn.

Trước khi cậu trợn trắng mắt, chợt có một hạt dưa chạm lên môicậu, sau đó vô tình rơi xuống miệng.

“Bây giờ là ba hạt rồi, còn thấy tủi thân nữa không?”

Thì Tầm đột nhiên không nói nên lời.

Hương vị ngọt thanh nhanh chóng lan tràn trên đầu lưỡi, kéo dàitheo dọc vòm miệng, khiến cậu bị sốc đến choáng váng.

Có phải Bá Trầm Cố…Đang dỗ cậu không?

Nhưng bệnh thích sạch sẽ của Bá Trầm Cố nghiêm trọng nhưvậy, nếu đút cậu ăn hạt dưa, thật sự không chê nước miếng củacậu bẩn sao?

Thì Tầm dời tầm mắt, con ngươi cứng đờ đến mức chỉ có chậmrãi di chuyển.

Tại sao bây giờ Bá Trầm Cố vẫn chưa lau tay?

Tại sao anh còn mang bữa tối đến cho cậu?

Bá Trầm Cố đưa cháo tới trước mặt cậu: “Nếu em thấy khôngtủi thân nữa thì ăn cháo đi.”

Thấy Thì Tầm cứ chậm chạp không động, lại lên tiếng hỏi: “Tay em cũng bị thương rồi hả?”

“Không có.”

Tay chân của Thì Tầm dường như không còn nghe lời cậu, tiếpnhận bát cháo một cách vô thức.

Hơi ấm từ cái bát truyền đến, cậu đờ đẫn mở miệng, bắt đầu ăncháo.

Bá Trầm Cố cầm hộp rau cải bên cạnh lên, nhắc nhở cậu: “Emăn thêm một ít rau cải đi.”

Thì Tầm duỗi đũa ra, gấp từng miếng bỏ vào miệng.

“Nếu em không muốn bị đau nữa thì phải ngoan ngoãn nghe lời, bác sĩ sẽ không hại em.”

Tâm tư của Thì Tầm giờ đây đã mất kết nối, chỉ ngây ngốc gậtđầu trong vô thức.

Một bát cháo nhanh chóng thấy đáy, thậm chí còn sạch sẽ hơncái bát cậu ăn vào buổi trưa.

Sau khi ăn tối xong, Bá Trầm Cố không ở lại nữa, anh thu dọnrác rồi rời khỏi phòng bệnh.

Bá Trầm Cố vừa đi, sự kiềm chế của Thì Tầm cũng đột nhiênbiến mất, cậu bất lực ngã người ra phía sau, ngây ngốc nhìn lêntrần nhà.

Những suuy nghĩ lung tung dần dần chìm vào giấc ngủ do tácdụng của thuốc, cho Thì Tầm một giấc ngủ ngon lành.

Hôm sau cậu bị đánh thức bởi âm báo của điện thoại.

Hai măt Thì Tầm mơ rra khi nghe thấy tiếng chuông đầu tiên, cậu liếc nhìn điện thoại, nhanh chóng túm lấy áo khoác, lao rakhỏi phòng bệnh mà không thèm suy nghĩ.

Điều dưỡng ở trạm điều dưỡng phát hiện có người đang gấp gápchạy ra, vội vàng gọi người lại: “Này—Cậu ở phòng bệnh nàovậy? Không thể tùy tiện ra khỏi bệnh viện.”

Thì Tầm không kịp giải thích, luống cuống tay chân nhấn nútđống cửa thang máy.

Thang máy nhanh chóng di chuyển xuống dưới.

Vài năm trước cậu có tham dự một dự án hỗ trợ sức khỏe chonhững người già đơn thân, lúc đó cậu đã xin chỉ tiêu kiểm tra nộibộ cho một người bà mà cậu biết, báo dộng do hệ thống báo đếnvừa rồi nhắc nhở cậu bà ấy đang gặp tai nạn ngoài ý muốn.

Cậu đã quen bà ấy khi đến Tân Tùng, các con của bà đều rangaòi làm việc, chỉ còn một người cháu trai đang học ở TânTùng.

Nhưng một tai nạn xe hơi đã bất ngờ cướp đi sinh mạng trẻ thơấy, sự tự trách khiến bà ấy lúc tỉnh lúc mê, bà ấy đã túm lấy ThìTầm trong lúc cậu đi làm thêm về, coi cậu thành người cháu đã“Thất lạc” của mình.

Thì Tầm không thể bỏ mặc, đồng ý đến gặp bà, nhưng lần đồngý này đã kéo dài tận bảy năm.

Lúc này tín hiệu trên cái vòng tay điện tử đã biến mất, gọi điệncũng không thấy ai nghe, khiến Thì Tầm hận không thể bay thẳng qua đó.

Cũng may nhà bà ấy không xa bệnh viện lắm, cậu hoảng hốt mởcửa ra, phát hiện có một dì hàng xóm đang ngồi cạnh giường bà.

Dì ấy nhìn về phía cậu: “Sao cháu lại tới đây?”

Nghe thấy giọng điệu bình thản của dì ấy, Thì Tầm mới thởphào nhẹ nhõm: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?”

Dì ấy nói: “Không có gì, chỉ là người già rồi nên không cần thẩnbị té xuống giường, may mà cháu đã có chuẩn bị cái đệm lótnày, rất hữu hiệu.”

Thì Tầm đóng cửa lại, bước vào nhà, cậu nhặt chiếc vòng điệntử bị rớt dưới đất lên, hủy chức năng gọi điện cầu cứu khẩn cấp.

Không biết làm sao mà chiếc vòng này lại rớt khỏi tay bà, nhưngcậu cũng mừng vì chiếc vòng này chỉ lỏng ra thôi.

Vào được một lúc, cuối cùng bà ấy cũng có phản ứng: “Ai ya, đứa cháu lớn của bà đến rồi.”

Thì Tầm đáp một tiếng, đi tới bên cạnh bà ấy.

Bà ấy đưa tay ra, đặt tay lên mu bàn tay của cậu: “Cháu à, bao giờ cháu mới kết hôn, bà đã từng này tuổi rồi, đến lúc nào mớicó thẻ bế chắt đây?”

Đây là điều mà bà ấy thường xuyên nói với cậu, trước đây cậuluôn mơ hồ đổi đề tài, nhưng hôm nay cậu lại trả lời một cáchbất thường: “Cháu có người mình thích rồi, nhưng hình nhưngười ta không thích cháu.”

Bà ấy lập tức nói: “Vậy cháu phải cố gắng theo đuổi, con gáinhỏ người ta da mặt mỏng, cháu nghe bà nói này, cháu cứ hếtlòng đối xử tốt với cô ấy, mười thì có hết tám chin phần là thànhcông.”

Một lúc sau, lời khuyên dần biến thành sự tự nói tự trả lời.

Dì hàng xóm ra hiệu với Thì Tầm: “Tiểu Tầm, cháu qua đây.”

Thì Tầm liếc nhìn bà nội vẫn đang lẩm bẩm một mình, cùng dìhàng xóm đi qua một bên: “Dì à, hôm nay cảm ơn dì.”

Dì hàng xóm khoát khoát tay: “Chuyện nhỏ ấy mà, bà cụ khôngai chăm nom, cháu lo cho bà ấy nhiều năm như vậy còn khôngrên một tiếng, dì chỉ nghe tiếng báo động nên thuận tiện chạyqua xem một chút thôi.”

Thì Tầm lơ đểnh gật đầu: “Dù sao cũng phải cảm ơn dì.”

“Vừa rồi cháu nói với bà ấy cháu có người mình thích rồi, là thậtsao?”

Tuy rằng cậu có kinh ngạc khi nghe dì ấy hỏi cái này, nhưng vẫnthành thật trả lời.

“Bên cạnh cháu không có người lớn chăm sóc, cháu có gì thidcứ nói với dì đi.”, dì hàng xóm cười nói: “Dì có tuổi rồi, khôngthể giúp cháu quyết định, nhưng ít nhiều dì cũng có thể cho cháumột vài ý kiến đúng không?”

Tưf nhỏ đến lớn Thì Tầm đã luôn sống trong cảnh không ai quantâm hay hỏi han, khi có môt người lớn hỏi thăm cậu, đươngnhiên chẳng có lý do gì cậu không nói.

Cậu ngước mắt lên, đối diện với vẻ mặt ân cần hỏi han của dìấy: “Thực ra cũng không có gì đặc biệt, đó là một người màcháu đã thích nhiều năm, nhưng mỗi khi cháu nghĩ rằng anh ấycũng có chút thích cháu, lại phát hiện hóa ra bản thân chỉ đangtự mình đa tình, sau đó…Cảm thấy có chút bối rối.”

“Cậu nhóc, có phải từ đầu vì cháu muốn giành được cái mà cậuta thích, nên mới thích cậu ta, có đúng không?”

Khi câu nói này vang lên, cứ như một cây búa nặng đập vàochuông, không ngừng vang vọng trong tâm trí cậu.

Âm thanh đó vẫn đang tiếp tục nói: “Có lẽ cháu cảm thấy ở cáituổi này cần phải làm việc gì đó, cháu vẫn còn trẻ, còn đủ thờigian để lãng phí, nếu lý do khiến trái tim cháu rung động vẫn tồntại, thì cháu còn bối rối cái gì nữa?”

Thì Tầm nghĩ cậu đã từng nhận được một lời khuyên tương tựnhư “Đừng lãng phí quá nhiều thời gian cho một người”, nhưngcậu không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

Lời nói mê sảng của bà nội quét qua tai cậu, xoa dịu nỗi lo lắngvà sốt ruột của Thì Tầm.

Cậu thấy hơi choáng váng, quần áo cũng dần được nới lỏng ra.

Trong im lặng, dì hàng xóm kinh ngạc chỉ vào quần áo bệnhnhân trên người cậu: “Vừa nãy dì còn tưởng rằng cháu đang mặckiểu quần áo theo trào lưu của giới trẻ, cháu bị bệnh phải nhậpviện à?”

Lời nhắc nhở của dì hàng xóm đã kéo tinh thần của cậu lại, trong đầu Thì Tầm vang lên một tiếng bùm.

Lần trước cậu không nói một lời mà rời khỏi bệnh viện, khiếnBá Trầm Cố rất tức giận, bây giờ cậu lại tái phạm lần nữa, nóikhông chừng Bá Trầm Cố sẽ tức giận đến mức nổ tung.

Cậu lo lắng giật giật ngón tay, nói với dì ấy: “Cháu bệnh cũ thôi, gần giống như cắt ruột thừa, làm phiền dì chăm sóc bà, bây giờcháu phải quay lại bệnh viện trước đã!”

“Thật sự không sao chứ?”

“Không sao đâu.”

Nhưng nếu bây giờ cậu không quay lại thì không biết có cònkhông sao nữa hay không.

Tối qua cậu còn hứa với Bá Trầm Cố sẽ ngoan ngoãn nghe lời, vừa quay đầu đã tự vả vào mặt mình.

Thì Tầm giống như một cậu sinh viên bị hiểu trưởng kiểm tra, gấp gáp chạy về bệnh viện.

Cậu đè nén hơi thở hỗn loạn của mình, bước vào phòng bệnh.

May quá, mọi thứ đều rất yên lặng.

Cậu lại bước vào bên trong vài bước.

Vô cùng may, Bá Trầm Cố không có ở đây.

Cậu cởϊ áσ khoác ra, đang định nằm lên giường, bất ngờ saulưng lại vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Thì Tầm.”

Lông tóc Thì Tầm lập tức dựng ngược, hoảng sợ như bị ai đógiẩm phải đỉnh đuôi.

Cậu lúng túng kéo cổ lại, giả vờ như mình vừa mặc quần áo vào: “Chào buổi sáng bác sĩ Bá, em đang định ra ngoài dạo mộtvòng, anh muốn đi chúng không?”

“Lại muốn đi dạo đến đâu nữa?”

Bá Trầm Cố nhìn cậu chằm chằm, rõ ràng ánh mắt anh rất nhẹnhàng, nhưng Thì Tầm có thể cảm nhận được sự nghiêm túcnặng nề trong câu hỏi.

Nhưng cho dù cậu là bên vô lý cậu vẫn có thể bắt bẻ lại anh.

Cậu lấy đà, bước một bước lớn về phía Bá Trầm Cố: “Em mới rangoài có một chút mà anh đã phát hiện ra rồi, bác sĩ Bá, anhquan tâm em nhiều đến vậy sao?”