Chương 21: “Anh có thể dẫn em về nhà không?”

Bá Trầm Cố ngây người nhìn Thì Tầm, tay chân tệ dại như thuốc mê vừa bắt đầu phát tác trong cơ thể.

Thì Tầm không định nghe câu trả lời của Bá Trầm Cố, sau khi nói xong liền trực tiếp lùi về sau một bước.

Cậu nghiêng đầu nhìn Bá Trầm Cố: “Mấy tiếng nữa anh phải vào làm rồi, bác sĩ Chung nói với em trong bệnh viện cũng có chỗ ngủ, lái xe về nhà cũng mất hết nửa tiếng, chi bằng anh nghỉ ngơi ở đây luôn đi.”

“Tối mai, không đúng.”, Thì Tầm sửa lời: “Chính xác là tối nay mới đúng, em sẽ ở nhà đợi anh về.”

Thì Tầm nghênh ngang bước đi, bỏ lại một mình Bá Trầm Cố sững sờ đứng trong hành lang một lúc lâu.

Phải mất một lúc lâu anh mới có thể bình ổn lại nhịp tim đang đập loạn của mình.

Lúc anh về phòng làm việc, những suy nghĩ rối bời trong đầu anh mới dần tan biến.

Anh mở tủ, lấy điện thoại ra, gửi cho mẹ mình một tin nhắn.

[Mẹ thay con nhắc nhở nhà họ Thì một chút, đừng ép buộc Thì Tầm làm bất cứ chuyện gì, nếu không con sẽ ngăn chặn tất cả những gì họ muốn làm bằng mọi giá.]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Bá Trầm Cố mới thả lỏng lực tay, chiếc điện thoại rơi khỏi tay anh, trượt xuống mặt bàn.

Anh nhắm mắt lại, ngả người ra sau ghế, những đầu ngón tay khẽ gập lại, ấn sâu vào lòng bàn tay.

Thì Tầm bước nhanh ra khỏi cổng bệnh viện.

Sau khi nói xong những lời chôn trong lòng, tâm trạng của cậu đang rất vui vẻ.

Chuông điện thoại vang lên, cậu bấm trả lời mà không thèm xem ai gọi đến.

Trong ống nghe truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Đã làm xong những chuyện cần làm chưa?”

Giọng điệu quen thuộc lọt vào tai, cứ như thuốc độc ăn mòn sự vui vẻ của Thì Tầm.

Âm thanh của Thì Tầm đột nhiên lạnh xuống: “Dì không biết bây giờ đang là sáng sớm sao?”

Người phụ nữ không vui nói: “Bên tôi không phải sáng sớm là được rồi, đừng có dài dòng với tôi.”

Thì Tầm rũ mắt, che đi sự đau đớn trong mắt mình.

Đúng vậy, trong mắt người mẹ nuôi này luôn không có sự tồn tại của cậu, làm sao có thể lãng phí thời gian nghĩ xem tỏng nước đang là mấy giờ.

Người phụ nữ cưỡng ép quay lại chủ đề: “Lão gia có gửi tin nhắn cho cậu, có nhận được chưa? Cậu cứ làm theo những gì viết trên đó là được, đừng cả ngày làm chuyện không đâu.”

Thì Tầm từ chối: “Tôi đang học đại học.”

“Học đại học thì không cần làm gì khác nữa sao, mỗi ngày cứ ru rú trong trường làm cái gì? Bây giờ cậu chỉ cần cố gắng lấy lòng Bá Trầm Cố, vậy cậu sẽ có tất cả, có hiểu chưa?”

“…”, Thì Tầm siết chặt điện thoại, khiến dấu vân tay lưu trên màn hình càng lúc càng rõ: “Tôi không cần dựa dẫm vào bất cứ ai cả.”

Đầu dây bên kia phản bác lại: “Cậu cần hay không không quan trọng, nhưng nhà họ Thì cần, ngày mai tôi sẽ về nước, cậu mau chóng dẫn Bá Trầm Cố về nhà một chuyến, kết hôn đã lâu vậy rồi, cũng nên về nhà nhìn một chút, nếu không dẫn được người về, cả đời này cũng khỏi cần về nữa.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, chỉ đơn giản là cắt đứt đi mối quan hệ vừa mỏng manh lại ít ỏi giữa hai người.

Thì Tầm hạ tay xuống, xóa lịch sự cuộc gọi vừa rồi, đồng thời xóa luôn cái tin nhắn văn bản bị chặn gần đây.

May mà cậu chưa đọc những tin nhắn đó, nếu không cậu sẽ thật sự cảm thấy chuyện mình theo đuổi Bá Trầm Cố không được trong sáng, thậm chí nó còn pha chút nịnh nọt phù hợp với nguyện vọng của người trong nhà.

Vả lại cũng may mà cậu không nói cho Bá Trầm Cố biết về vết bẩn trong cuộc hôn nhân này, nên sẽ không bị chuyện này quấy rầy.

Nội dung trong cuộc gọi của bọn họ không có câu nào có thể đe dọa được Thì Tầm, cho dù có đi nữa, cậu cũng không bằng lòng dẫn Bá Trầm Cố về Bắc Trì vì nguyên nhân này.

Dù sao lần này cậu đã vốc hết vốn liếng, vì vậy nhất định phải lôi kéo Bá Trầm Cố nói chuyện yêu đương, làm gì có thời gian chơi đùa cùng bọn họ chứ.

Thì Tầm cười nhẹ một tiếng, tìm tài khoản Wechat của Bá Trầm Cố mà bác sĩ Chung đã gửi cho cậu trước khi xuất viện, gửi qua một tin nhắn xác minh.

….

“Nghe nói gì chưa? Chính Bá Trầm Cố là người đã thực hiện ca phẫu thuật cấy ghép gan ngày hôm qua.”

“Mối quan hệ giữa những người trong gia đình đó không bình thường, trình độ của anh ấy lại không cao, một ca phẫu thuật khó như vậy mà lại được giao đến tay anh ấy, bộ anh ấy thật sự không sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao.”

Chung Dư Chương chưa kịp bước vào phòng làm việc, đã bị những lời đàm tiếu trong hành lang quấy rầy.

Anh ta không chút đồng tình, trực tiếp nói: “Mới sáng sớm các người đã ăn chanh rồi hả, bộ không sợ thủng dạ dạy à, sao các người không so sánh với lúc Bá Trầm Cố làm việc cả ngày trong bệnh viện mà không có thời gian về nhà? Khi các người ở độ tuổi của anh ấy, nếu ca phẫu thuật đặt trước mặt các người, ai trong số các người sẽ dám thực hiện ca phẫu thuật này?”

Một trong những người buôn chuyện quay đầu qua, giọng điệu khiếu khích nói với Chung Dư Chương: “Anh không cần bào chữa cho anh ta, anh ta sẽ nhậm chức phó chủ nhiệm vào năm sau, nếu lúc đó cả khoa của anh đều phải cố gắng lấy lòng anh ta, không biết lúc nào mới anh mới có thể lên chức đây bác sĩ Chung.”

Chung Dư Chương mỉm cười thản nhiên: “Chuyện này không cần anh bận tâm, tôi có lên chức hay không là do tôi, nhưng có những người chỉ biết buôn chuyện nói xấu người khác, lại không có năng lực thì chắc chắn cả đời này cũng không được lên chức.”

“Chung Dư Chương.”

Giọng Bá Trầm Cố vang lên từ sau lưng, Chung Dư Chương ngừng tranh cãi với họ, đảo mắt rời đi.

Nhìn thấy vị trí đứng của Bá Trầm Cố, chắc có lẽ anh đã nghe hết những gì bọn họ nói rồi.

Nhưng Bá Trầm Cố không nói gì, đưa ổ đĩa flash cho Chung Dư Chương: “Video phẫu thuật ngày hôm qua của viện trưởng Thẩm.”

Chung Dư Chương cười khúc khích: “Cũng chỉ có anh nghĩ cho tôi nhiều như vậy, cảm ơn nhiều.”

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên giữa hai người.

Bá Trầm Cố gật đầu với Chung Dư Chương, bước sang một bên.

Giọng nói của mẹ Bá mơ hồ truyền đến: “Con trai, nửa đêm nửa hôm con nhắn tin cho mẹ là có ý gì? Bọn họ ép buộc Tiểu Tầm làm gì à?”

Bá Trầm Cố không giải thích nhiều, chỉ nói: “Mẹ thay con chuyển lời là được.”

Mẹ Bá dừng lại một chút: “Mẹ cảm thấy có gì đó không ổn.”

Điện thoại bị ngắt, mẹ Bá quay đầu nhìn quản gia đang pha trà: “Này lão Hứa, gần đây Tiểu Trầm và Tiểu Tầm thế nào?”

Quản gia đặt ấm trà trong tay xuống, chậm rãi nói: “Hai đứa nhỏ đã đăng ký kết hôn rồi.”

Mẹ Bá kinh ngạc trợn tròn mắt, không biết tai mình có vấn đề gì không: “Cái gì?”

Bà tiến lên phía trước: “Sao không ai nói cho tôi biết chuyện bọn trẻ đã kết hôn vậy?”

Lão Hứa ung dung nói: “Là do bà chủ nói không cần báo cáo tình hình gần đây của bọn trẻ, bà nói mình không phải là một người phụ nữ điên rồ trong nhà họ Thì, theo dõi hành tung của bọn trẻ như một kẻ biếи ŧɦái.”

“…”

Lời nói này rất quen tai, hình như đúng là bà đã từng nói câu này.

Mẹ Bá bất lực thở dài một hơi, nhấn vào nhật ký cuộc gọi, bấm gọi lại cho Bá Trầm Cố.

Bà không vui nói: “Được lắm nha con trai, con có xem mẹ là mẹ của con không? Kết hôn chuyện lớn như vậy mà con chẳng hề nói với mẹ một câu nào?”

Bá Trầm Cố bình thản trả lời: “Nếu con nhớ không lầm thì cuộc hôn nhân này là do mẹ sắp đặt, chắc hẳn mẹ mới là người hiểu rõ từ đấu đến cuối chứ.”

Lại bị những lý do hợp tình họp lý chặn lại, mẹ Bá tức giận phàn nàn: “Từng người từng người, ngoại trừ biết chọc tức mẹ ra, còn biết cái gì nữa.”

Mẹ Bá tình thời gian: “Sắp một tháng mười rồi, con dẫn Tiểu Tầm về nhà một chuyến đi, đừng có nói cái gì mà không được nghỉ, cho dù có đổi ca nghỉ cũng dành ra vài ngày nghi tới đay cho mẹ, con không được phép từ chối, nếu con không đông ý mẹ sẽ gọi điện cho lão Thẩm, hỏi ôn ấy tại sao lại đối xử tệ bạc với con trai bảo bối của mẹ như vậy.”

“…”, Bá Trầm Cố không nói nên lời.

“Dẫn theo Tiểu Tầm, dẫn theo Tiểu Tầm, con có nghe rõ chưa? Không phải mẹ muốn thấy con, nếu con tới đây một mình, đợi xem mẹ xử lý con thế nào.”

Bá Trầm Cố không đồng ý cũng không từ chối, dù sao việc trở về Bắc Trì là chuyện của một mình anh, nếu anh muốn dẫn theo Thì Tầm, vậy anh phải ý kiến của cậu trước đã.

Anh không mặn không nhạt nói: “Mẹ nhớ chuyển câu nói trong Wechat qua nhà họ Thì dùm con.”

Mẹ Bá chẳng hề để ý, còn nhấn mạnh nói: “Dẫn Tiểu Tầm về, có biết chưa?”

Cuộc gọi kết thúc, Bá Trầm Cố nhìn hộp thoại của Thì Tầm trong Wechat, bối rối cau mày.

Hôm nay Bá Trầm Cố tan làm rất sớm.

Nhớ tới Thì Tầm có nói sẽ ở nhà đợi anh về, bước chân không khỏi tự giác bỏ qua những nỗi do dự trong lòng.

Ngoài cửa sổ những hạt mưa mơ hồ trôi, che lấp những ngọn đèn đường vừa được bật lên, dệt lên một màn sương mờ như pha lê.

Suốt chặng đường về nhà, đèn giao thông luôn hiện màu xanh, không hề cho anh cơ hội chần chừ do dự.

Anh lặng lẽ lên lầu, động tác yên tĩnh đến mức đèn cảm ứng trên hành lang cũng không phát sáng.

Sau khi nấn ná ở cửa một lúc, anh ấn mật mã trên cửa.

Ánh sáng màu xanh mờ nhạt trên ô mật mã bao quanh tay nắm cửa màu bạc, phản chiếu dấu vân tay đa không xuất hiện khi anh trở về lần trước.

Bá Trầm Cố lấy khăn giấy ra, muốn duỗi tay lau dấu vết đó đi, nhưng cuối cùng lại rút tay về.

Lưu lại dấu tay của cậu cũng tốt.

Sau khi nhấn mật khẩu, Bá Trầm Cố duỗi tay ấn lên dấu vẫn tay còn sót lại, xoay tay nắm cửa.

Thì Tầm đang ôm chó nhỏ ngồi xổm ở cửa.

Nghe thấy tiếng động, chó con lập tức quay đầu lại, kêu lên vài tiếng.

Thì Tầm cũng phối hợp ngẩng đầu nhìn về phía Bá Trầm Cố: “Hôm nay anh về sớm vậy, em còn tưởng “Sau đó” lại muốn quậy gì nữa chứ.”

Bá Trầm Cố tránh khỏi ánh mắt vui vẻ của Thì Tầm, nhắc nhở cậu: “Vết mổ của em còn chưa lành, không thể ngồi ôm nó như vậy được, vật nhỏ này rất hiếu động, rất dễ đυ.ng đến vết thương của em.”

“Ồ.”, Thì Tầm ngoan ngoãn buông tay ra.

Cậu đứng dậy, nhích lại gần Bá Trầm Cố: “Có phải bác sĩ Bá đang quan tâm em không?”

Tay Bá Trầm Cố run lên, quần áo cũng có chút xộc xệch.

Anh nhanh chóng sửa lại góc quần áo bị lệch, nhẹ nhàng nói: “Anh có chuyện muốn bàn bạc với em.”

Thì Tầm nghiêng người vỗ đầu chó nhỏ đang chạy loạn xung quanh bọn họ: “Ừm, chỉ cần anh đừng nói những câu kiểu như bảo em tránh xa anh, còn lại em đều có thể chấp nhận.”

Bá Trầm Cố tách những ngón tay của mình ra, khẽ vuốt ve đầu ngón tay, trực tiếp nói: “Vậy anh có thể dẫn em về nhà không?”

Những hạt mưa nhỏ trên cây dù tụ lại rồi rơi xuống, lúc này mới lặng lẽ biến mất.

Trái tim của Thì Tầm lặng lẽ nhảy lên một cái: “Anh muốn…Làm gì?”