Chương 8: “Anh là của em.”

Thì Tầm cười khan một cái.

Cậu quyết định im miệng, lúc này giải thích chỉ tổ càng bôi càng đen.

Cậu chỉ tay hướng ra ngoài: “Chúng ta tiếp tục đi, còn mấy phòng em vẫn chưa xem.”

Nhưng đôi chân còn kém thông minh hơn đầu óc của cậu nhiều, cậu không nói tiếng nào, cứ đi thẳng về phía cánh cửa phòng tắm.

Bá Trầm Cố tiến lại gần cậu một bước, vươn tay ngăn cậu ở giữa thân thể anh và khung cửa phòng tắm, tránh cho cậu đâm sầm vào.

Thì Tầm lững thững bước ra ngoài, còn không quên quay đầu cảm ơn Bá Trầm Cố, nhưng cậu chưa kịp thốt lên lời nào đã nghe thấy một âm thanh giòn giã phát ra từ phía sau.

“Rắc---“

Thì Tầm quay người lại, mới phát hiện bản thân mình đã vô tìnhlàm vỡ lớp kính thủy tinh.

Tiếng kêu răng rắc quá lớn, khiến bé “Sau Đó” bị dọa sợ, tứ chi hoảng loạn vội vã bỏ chạy.

Thấy chó con chuẩn bị giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh, Thì Tầm lập tức cúi người ngăn cản nó.

Trong lúc hoảng loạn, một tấm thủy tinh sắc nhọn đã cắt xuyên qua mu bàn tay của cậu, máu lập tức tuôn ra trên đường viền hoa đỏ tươi của món đồ vật trong suốt màu xanh nhạt.

Bá Trầm Cố nhanh chóng bước tới, nắm lấy cổ tay không bị thương của Thì Tầm, đưa cậu ngồi xuống ghế sô pha.

Anh căn dặn nói: “Em ngồi yên đây, đừng nhúc nhích.”

Nệm ghế sô pha mềm mại lún xuống, Thì Tầm ngơ ngác giơ tay lên, ngoan ngoãn không cử động.

Bá Trầm Cố nhanh chóng ôm chó con về ổ, sau khi rửa tay sạch sẽ mới lấy hộp thuốc ra, bước qua ngồi bên cạnh cậu.

Tay Thì Tầm vẫn giữ yên trên không trung, những vết máu đọng trên làn da trắng nõn của cậu, khiến nó trở nên vô cùng chói mắt.

Bá Trầm Cố mở hộp thuốc ra: “Em giơ như vậy không thấy mỏi sao?”

Thì Tầm chớp mắt nói: “Vừa nãy anh nói em đừng nhúc nhích mà.”

“…”

Bá Trầm Cố nhìn cậu chằm chằm, nhất thời không nói nên lời.

Anh yên lặng đeo gang tay cao su vào, đưa tay ra trước mặt Thì Tầm.

Nhìn thấy dáng vẻ Bá Trầm Cố nghiêm túc, Thì Tầm bất giác co người về phía sau: “Em chỉ bị cắt trúng da một chút thôi, không đến mức…”

“Em đưa tay ra đi.”, Bá Trầm Cố duỗi tay về phía trước: “Vừa nãy không phải em rất nghe lời sao?”

Lần này đến phiên Thì Tầm nói không nên lời.

Trước đây cậu từng nghe một câu nói, nói rằng không phải lúc nào con người cũng nên tỏ ra thông minh, nếu không sẽ tự chuốc họa vào thân.

Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng câu nói này sẽ ứng nghiệm lên đầu mình, càng không ngờ là nó lại ứng nghiệm nhanh như vậy.

Thực ra từ nhỏ Thì Tầm luôn có cảm giác đau đớn hơn người bình thường, chính vì vậy mà từ nhỏ cậu rất thích khóc, còn bị người ta gọi là “Đứa trẻ mít ướt”

Nhưng con trai luôn phải tỏ ra mạnh mẽ, huống hồ đây lại còn là một cậu bé không có ai thương.

Vì vậy cậu chỉ có thể im lặng chịu đựng, giả vờ như bản thân không có chuyện gì, nhưng cảm giác đau đớn chẳng hề giảm đi chút nào.

Thì Tầm bất lực giơ tay lên, xem như không có chuyện gì, giơtay đến trước mặt Bá Trầm Cố.

Cậu biết mình chảy không ít máu, chắc có lẽ vết thương cũng không nông.

Nhưng khi bông gòn quét lên làn da trên mu bàn tay cậu, nó chỉ để lại cảm giác mát lạnh, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn khi cậu thoa thuốc cho mình.

“Anh sẽ kiểm tra coi có mảnh vỡ thủy tinh bên trong không, sẽ hơi đau một chút.”

Giọng nói phá vỡ vẻ ngoài lãnh đạm của Bá Trầm Cố, lộ ra vài phần dịu dàng và ôn nhu.

Thì Tầm sững sờ, gật đầu trong sự mê hoặc.

Đau đớn lan tràn không thể ngăn cản, Thì Tầm hít sâu một hơi, bàn tay bị thương khẽ rụt lại trong vô thức.

“Đừng động.”

Thì Tầm không dám nhúc nhích nữa, chỉ có thể dùng lời nói phân tán sự chú ý: “Ngoan ngoãn nghe lời anh có được lợi ích gì không?”

“Không có.”, Bá Trầm Cố nói: “Nhưng nếu em không nghe lời, tay của em sẽ để lại sẹo.”

“…”, Thì Tầm bất mãn nhìn anh một cái: “Nói lời dễ nghe, dỗ dành em một chút bộ khó lắm hả?”

Bá Trầm Cố ngừng tay, ngước mắt nhìn cậu.

Đôi mắt anh đen như màn đêm không thấy đáy, khiến người ta ảo tưởng rằng trong đó có chút ánh sao.

Đối diện với giá trị nhan sắc cao như vậy, cơn bất mãn của Thì Tầm biến mất ngay tức khắc.

“Có ai nói với anh, vẻ mặt của anh là một tai họa hại người chưa?”

Bá Trầm Cố cụp mắt xuống, không để ý đến cậu.

Anh ném cục bông vô trùng trong tay đi, tiếp tục băng bó lại, sau khi anh làm xong xuôi mới nói với Thì Tầm: “Nếu em chưa quen thuộc nơi này thì mai có thể tùy ý tham quan, tránh cử động làm đυ.ng đến vết thương, em đi ngủ sớm đi.”

Anh được lắm, vậy mà anh còn chẳng hề nghe thấy…

Thì Tầm bĩu môi.

Sao một người lại có thể thay đổi tính cách từ vui vẻ chuyển sang lãnh đạm như vậy chứ?

Sau khi thu dọn hộp thuốc xong, Bá Trầm Cố nghiêng đầu nhìn những mảnh vỡ trên đất.

Nhìn thấy hàng mày cau có của Bá Trầm Cố, Thì Tầm liền biết bệnh thích sạch sẽ của anh lại tái phát rồi.

Cậu vội vàng đứng dậy: “Xin lỗi, em sẽ lập tức thu dọn ngay.”

“Ngồi yên.”

Thì Tầm đờ đẫn quay người lại, ánh mắt từ từ di chuyển ra phía sau.

Chỉ thấy Bá Trầm Cố lặng lẽ lấy ra một cuộn băng dính từ ngăn kéo dưới bàn cà phê, bước tới chỗ mảnh vỡ, xử lý nó một cách kiên nhẫn.

Cho đến khi đống mãnh vỡ được dán lại thành một khối, anh mới ném nó vào thùng rác, sau đó Bá Trầm Cố lại bước tới trước mặt cậu: “Em về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lông mày của Thì Tầm khẽ giật lên một cái.

Bây giờ phải đi ngủ rồi hả? Cậu ngủ chung với Bá Trầm Cố…

Thì Tầm liếʍ môi, trái tim cậu không tình nguyện ở lại trong ngực nữa, đập nhanh đến nổi muốn nhảy ra ngoài.

Cậu đi theo sau Bá Trầm Cố, tiếng mở cửa nhỏ bé kéo dài vô tận hai bên tai.

“Tối nay em khoan hãy tắm, tránh nước đυ.ng vào vết thương.”

“Ừm.”, Thì Tầm nhỏ giọng đáp lại.

Khi bước vào phòng, cậu mới cảm thấy quen mắt.

Đây không phải căn phòng mà cậu thức dậy lúc sáng nay sao? Nhưng chỗ này hình như không giống phòng của Bá Trầm Cố?

Thấy Bá Trầm Cố quay người rời đi, Thì Tầm gấp gáp gọi anh lại.

Lời đã đến bên miệng, nhưng tốc độ nói lại chậm rãi: “Chuyện là…Chúng ta không ngủ chung phòng à?”

Bá Trầm Cố sững sờ một lát, sau đó mới nói ra lý do: “Xin lỗi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh không tốt lắm.”

Không đợi anh nói gì thêm, cửa phòng đã bị cậu đóng lại.

Thì Tầm không vui khẽ nhăn mũi.

Thời gian nghỉ ngơi và làm việc không tốt? Chẳng lẽ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh tệ đến mức đó sao?

Cậu dán sát tai lên cửa, đợi đến khi Bá Trầm Cố cũng đóng cửa rồi, mới khẽ thở ra một hơi.

Mối quan hệ của họ thực sự vẫn đang trong tình trạng khó tái hợp sau một thời gian dài xa cách, nhưng dù sao thời gian cũng còn dài, đợi khi quen thuộc với nhau hơn rồi ngủ chung cũng không muộn.

Sau khi tự an ủi mình, cậu thuận tay khoá cửa lại.

Tiếng khoá cửa “Ken két” vang lên vô cùng trong trẻo.

Đó là động tác theo bản năng của cậu, nó tự nhiên đến mức sau khi cậu đã khoá cửa xong, sóng não mới từ từ truyền đến thông tin, nhắc nhở hiện tại cậu đã dọn vào sống chung nhà với Bá Trầm Cố rồi.

Chắc Bá Trầm Cố sẽ không cảm thấy mình đề phòng anh chứ?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, nhưng rất nhanh đã bị cậu dập tắt.

Căn bản giữa bọn họ chẳng có gì đề phòng cả, dù sao tất cả điều cần làm cũng đã làm hết, nếu bây giờ mà cậu mở khoá cửa lại thì đây mới là chuyện kỳ lạ.

Thì Tầm đi đến bên giường, kéo một góc chăn lên.

Cậu thực sự không hề muốn ngủ, chi bằng lấy laptop ra xem luận văn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trước màn hình.

Thì Tầm đang tìm bản ghi chú trên điện thoại của mình để xem một điểm mà cậu đã ghi lại trước đó, sau đó mới phát hiện mình đã bỏ quên điện thoại trong phòng khách.

Giờ này chắc Bá Trầm Cố đã ngủ rồi, Thì Tầm mở cửa phòng, dựa theo ánh sáng từ phòng ngủ dò dẫm đi về phía trước.

Cậu mở điện thoại lên, màn hình vẫn đang dừng lại chỗ tấm ảnh mà cậu đưa cho Đoạn Tụng Phi khi đang kiêu ngạo thể hiện tình yêu của mình.

Mặc dù Đoạn Tụng Phi nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng trí nhớ của cậu ta thực sự không tệ, bức ảnh này thực sự đã bị đánh cắp từ hệ thống của Văn phòng Học vụ của Đại học Tân Tùng khi cậu còn là sinh viên năm nhất.

Khi học kỳ năm lớp 10 bắt đầu, Bá Trầm Cố đã từ chối lời tỏ tình của cậu, anh không chỉ rời khỏi thành phố Bắc Trì, ngay cả những tin tức về anh cũng mất tăm, cứ như anh đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Thời niên thiếu, suy nghĩ của cậu chưa được thấu đáo, cậu đã xoá tất cả các ảnh có Bá Trầm Cố.

Đó là sự kích động nhất thời, bây giờ dù cậu có muốn lấy lại những tấm ảnh đó, cậu cũng không có cách nào.

Cậu đã mang điện thoại đến cửa hàng sữa chữa, thử nhờ người ta khôi phục lại dữ liệu, nhưng vẫn không có kết quả gì.

Sau khi thi đậu vào đại học Tân Tùng, cậu đã cố gắng tìm ảnh của Bá Trầm Cố trên các bảng tuyên truyền.

Mặc dù tên của Bá Trầm Cố có trên bảng vàng danh dự, nhưng không hề có một tấm ảnh nào.

Cuối cùng Thì Tầm đã tấn công vào hệ thống phòng giáo vụ của trường lúc nửa đêm, tìm thấy tấm ảnh trên giấy tờ tùy thân của anh khi mới vào nhập học.

Khi cầm được bức ảnh, cậu đã rất hối hận.

Sáng sớm hôm sau, cậu đã đến gặp trợ giảng xin tự thú.

Nhà trường vừa kiểm tra, vừa tra hỏi cậu vài lần, mới dám xácnhận rằng cậu thật sự đã tải bức ảnh xuống.

Xét thấy chuyện này không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, đồng thời Thì Tầm cũng chủ động nhận sai, nên nhà trường đã đưa ra một hình phạt thích đáng cho cậu.

Tránh cho những người khác học theo, nhà trường đã che giấu lý do cụ thể về hình phạt của cậu, nhưng vẫn có rất nhiều tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp khuôn viên trường.

Khi nghe những lời phê bình chính mình trên loa phát thanh củatrường, lúc đó Thì Tầm đang đứng dưới tán những cây ngô đồng, trên tay cầm quyển sách ôn tập dày cộm.

Cơn gió mùa hạ thổi qua, sức nóng như thiêu như đốt khẽ lướt qua gò má cậu.

Lúc đó điều cậu nghĩ trong đầu là liệu Bá Trầm Cố có nghe thấy tên cậu hay không .

Liệu anh có lãng phí bất cứ một giây quý giá nào để nhớ lại quá khứ giữa hai người hay không.

Sau một năm hình phạt mới bị hủy bỏ, bức ảnh mà Thì Tầm dùng hình phạt đổi lấy đã được cậu thầm lặng xem không biết bao nhiêu lần.

May mà người cậu thích từ năm 15 tuổi nay đã trở thành mộtnửa còn lại trong cuộc đời cậu.

Từ nay về sau cậu không cần phải làm như vậy nữa.

Sau khi thất thần một hồi, cậu mới nhớ đến lời trêu đùa của Đoạn Tụng Phi vào chiều nay.

Cậu thật sự không có bức ảnh gần đây của Bá Trầm Cố.

Dựa theo tình hình hiện tại, nếu cậu đưa ra đề nghị chụp hình với Bá Trầm Cố, chắc chắn 80% sẽ bị từ chối, vì vậy thà là cậu chụp lén anh trước một tấm rồi nói sau.

Thì Tầm liếc mắt nhìn cửa phòng Bá Trầm Cố, dường như vẫncòn ánh sáng phát ra từ trong khe cửa.

Lúc này khả năng anh chưa ngủ khá thấp, có lẽ ánh sáng đó làdo ánh trăng chiếu xuyên qua mà không kéo rèm.

Cậu không nghĩ nhiều như vậy.

Cho dù anh thật sự chưa ngủ, cùng lắm là nói vài câu ngượngngùng với nhau, nếu anh đã ngủ rồi, đây chính là thời cơ tốt đểcậu “Quang minh chính đại” chụp trộm anh.

Thì Tầm cởi dép lê, nín thở mở cửa phòng Bá Trầm Cố.

Bá Trầm Cố đang nằm trên giường, dáng anh đẹp như một tác phẩm điêu khắc.

Rèm cửa trong phòng đã được kéo lại, chỉ còn một ngọn đèn cạnh giường phát ra ánh sáng mờ ảo.

Thì Tầm không hiểu tại sao đèn lại sáng, dù sao cũng cảm thấy nó rất hiểu chuyện.

Cậu bước từng bước đến trước giường, cảm giác lo lắng sợ bị đối phương phát hiện càng kí©h thí©ɧ thần kinh hưng phấn của cậu, mỗi một bước tiến lại gần Bá Trầm Cố, nụ cười của cậu sẽ tăng thêm vài phần.

Cậu dừng lại khi bước đến đầu giường Bá Trầm Cố, Thì Tầm không nhịn được cúi đầu nhìn anh.

Ánh sáng trắng lạnh lẽo lướt qua sống mũi cao của anh, tạo ra một cái bóng vừa mơ hồ vừa bí ẩn.

Thì Tầm duỗi đầu ngón tay ra, vô lực trượt dọc theo sống mũi của anh, sau đó lại vuốt ve đôi môi mỏng của anh.

Khi ánh sáng rời khỏi xương hàm dưới của Bá Trầm Cố, phản chiếu lên ngón tay cậu, Thì Tầm tiếc nuối xoay đầu ngón tay.

Cậu lại cúi người xuống, trong miệng phát ra tiếng nói thì thầm: “Là của em.”

Tự cười ngốc một hồi, Thì Tầm mới nhớ ra mục đích ban đầu mà mình vào đây.

Cậu vội vàng lấy điện thoại ra, mở camera.

Khi ống kính còn chưa kịp nhận diện trong bóng tối, Thì Tầm đãnảy ra một ý tưởng mới.

Thay vì chụp một mình anh, nếu như cùng nhau chụp chẳng phải càng có ý nghĩa hơn sao.

Đã nói là làm.

Thì Tầm xoay ống kính lại, chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướиɠ.

Do tư thế của hai người khác nhau, nên Thì Tầm phải điều chỉnh một lúc lâu mới tìm được góc chụp phù hợp, hài lòng bấm nút chụp ảnh.

Giây tiếp theo, đèn flash điện thoại liền bật sáng không hề báo trước.

Thì Tầm: “…”

Nát rồi, cậu vẫn chưa tắt chức năng đèn flash tự động!