Chương 6.1: Rêи ɾỉ trên ngón tay của dược sư (thượng)

Tô Tiểu Vân đi theo Lục Cẩn Dịch vào một tòa nhà cổ trong thành, tương tự như thành Trường An ở cổ đại, ngựa xe như nước, tiểu thương kêu to trên phố, bánh bao nóng hôi hổi lấy ra khỏi l*иg hấp, hương khí làm mặt người hồng, thật náo nhiệt.

Trên đường phần lớn đều là thú loại lấy hình người xuất hiện, vì sao Tô Tiểu Vân nhận ra bọn họ là thú loại? Bởi vì trên người của vài người mọc ra tai thú, hoặc sư trảo chưa tiến hóa hoàn toàn, từ dưới vạt áo vươn ra chiếc đuôi thon dài.

Đây hẳn là đồng loại của Lục Cẩn Dịch.

Nàng muốn dừng ở đây một lát, nhưng Lục Cẩn Dịch dường như không muốn gia nhập cùng những người này, mang theo nàng từ trong hẻm nhỏ nhanh chóng đi qua, hắn thật sự ghét bỏ tốc độ di chuyển chậm chạp của nàng, ở lúc không có ai, lập tức khiêng Tô Tiểu Vân lên vai, ngang ngược mang đi.

Chờ đến khi đầu Tô Tiểu Vân vì thân thể đảo ngược mà chậm rãi sung huyết, thời điểm thiếu chút nữa hôn mê, Lục Cẩn Dịch mới thả nàng xuống dưới.

Tô Tiểu Vân hoãn lại sắc mặt, phát hiện mình đang đứng trước một phòng ốc cũ nát, dùng loại gỗ giản dị xây nên, ở chỗ nào bị tổn hại thì dùng rơm che lại. May mắn chính là, bên cạnh nhà gỗ có chút hoa hoa cỏ cỏ, dây đằng sinh trưởng dọc theo rào tre, làm cho ngôi nhà gỗ này cũng sinh cơ dạt dào hẳn lên.

“Đây là nơi nào?” Tô Tiểu Vân có chút chưa lấy lại đầu óc, chỉ có thể hỏi Lục Cẩn Dịch bên cạnh.

Mà Lục Cẩn Dịch như không nghe được lời nàng hỏi, lướt qua nàng hướng tới cửa nhà gỗ gõ nhẹ vài cái.

Tô Tiểu Vân ăn mệt chút cười cười, người nam nhân này làm nàng thật bực bội, rõ ràng vừa rồi ở trong rừng rậm còn cùng nàng hôn môi, sao hiện tại lại một bộ dáng yên lặng lạnh lùng. Đầu óc vô ý thức nhớ tới những hình ảnh màu hồng phấn, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ lên, muốn ném mấy hình ảnh này ra.

Mà lúc này, cửa gỗ bị người mở ra từ bên trong, Tô Tiểu Vân cảm thấy đầu mình nóng lên, đại não tựa hồ chết máy.

Mặt mày nam nhân như trăng thu hoa xuân, thái dương như đao, mi như tranh vẽ, khuôn mặt như cánh hoa đào, đôi mắt như sóng trên hồ.

Áo vải thô trên người cũng không ảnh hưởng khí chất hắn, tựa như một khối mỹ ngọc không tì vết được đúc thành hình người. Cho dù lẳng lặng đứng ở đó, cũng là phong thái xinh đẹp, mê hoặc độc nhất, cho người ta một loại cảm giác cao quý thanh hoa.