Chương 6.2: Rêи ɾỉ trên ngón tay của dược sư (thượng)

Tóc dài màu bạc xoã xuống, rất kỳ quái, thiếu niên nam tử bình thường đầu bù tóc rối, không tránh được mang vài phần hương vị sơ cuồng, nhưng hắn như vậy ngược lại mang cảm giác cực kỳ thanh nhã, không nửa phần tản mạn, làm người ta cảm thấy nam tử anh tuấn trên đời này nên để tóc rối tung như hắn, mới xứng được gọi là mỹ nam tử.

Ánh mắt nam nhân này thanh triệt như không chứa một tia tạp niệm, tục khí, ôn nhu như có thể bao dung hết thảy, tựa như dòng nước trong vắt dưới nắng xuân, làm người nhịn không được sa vào trong đó.

Mà khi nam nhân thanh lãnh nhìn thấy Lục Cẩn Dịch ở cửa, trong mắt cũng có chút kinh ngạc, “Cẩn Dịch?”

Lục Cẩn Dịch nhìn thấy bạn tốt nhiều năm, khuôn mặt lạnh nhạt cương nghị rốt cuộc cũng có chút ý cười, “Đã lâu không gặp, Vân Hoài Chi.”

Vân Hoài Chi nhếch khoé môi xinh đẹp, muốn cùng Lục Cẩn Dịch ôn chuyện một phen, khóe mắt lại nhìn qua phía sau Lục Cẩn Dịch, một nữ tử với bộ quần áo cổ quái, hắn không khỏi nhăn lông mày lại.

Mà Tô Tiểu Vân nhìn thấy một vị nam tử yêu diễm như thế, nhất cử nhất động đều câu nhân như vậy, mũi bỗng nhiên trào ra một cổ nóng, nàng thế nhưng chảy máu mũi!

……

Tô Tiểu Vân ngồi ở trên chiếc ghế trong phòng, trên tay còn cầm khăn che lại mũi, tuy rằng máu mũi đã ngừng, nhưng nàng thật sự không có mặt mũi đối mặt với Lục Cẩn Dịch và vị nam tử kia.

Tô Tiểu Vân từ lúc sinh đến nay, bởi vì một người nam nhân quá mức mỹ lệ mà chảy máu mũi, thật sự quá mất mặt!

Lục Cẩn Dịch vốn dĩ khinh thường nàng, nàng ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy khinh thường trong mắt hắn càng đậm.

Vân Hoài Chi nghe xong Lục Cẩn Dịch đơn giản kể lại, mới dùng ánh mắt hơi kinh ngạc quay lại xem Tô Tiểu Vân, lại vẫn hỏi Lục Cẩn Dịch, “Ý của ngươi là, hoài nghi nàng là nhân loại?”

“Ừ.” Lục Cẩn Dịch từ mũi phát ra một âm tiết, đôi mắt kim sắc cũng đang nhìn đầu Tô Tiểu Vân đang rũ

Tô Tiểu Vân nghe được trước người truyền đến một trận tiếng bước chân, nàng nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy Vân Hoài Chi đã đi tới trước người mình, dùng ngón trỏ tinh tế điểm giữa trán nàng.

Một cổ cảm giác kỳ quái từ đầu ngón tay Vân Hoài Chi truyền tới, thân thể nàng như có một cổ dòng nước ấm nhàn nhạt xuyên qua, sợi tóc cùng quần áo nàng đều lướt nhẹ.

Sau thời gian vài giây, đầu ngón tay hơi lạnh đó khẽ run rẩy, từ cái trán Tô Tiểu Vân dời đi. Nàng nghe được thanh âm không thể tin tưởng của Vân Hoài Chi, “Nàng là nhân loại……"