Chương 8.1: Ám dạ người đưa tin tức

Tô Tiểu Vân mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, phát hiện mình ở chỗ sâu trong của một căn nhà gỗ đơn sơ, bên trong trang trí cực ít, đồ vậy tốt nhất hẳn là giường gỗ dưới thân mình.

Ánh trăng nhàn nhạt từ bên ngoài cửa sổ nhà gỗ chiếu vào, có vẻ yên tĩnh mông lung.

Tô Tiểu Vân xoa đầu ngồi dậy, phát hiện đầu giường có một bộ quần áo màu xám nhạt, là chuẩn bị cho nàng sao?

Nàng nhìn bản thân cả người trần trụi, hiển nhiên đồng ý cái ý tưởng này. Nhưng khi nàng thật vất vả mặc cái bộ quần áo xám này vào, mới phát hiện đây là nam trang.

Có quần áo mặc so với trần trụi vẫn hơn, Tô Tiểu Vân nghĩ như vậy. Cửa gỗ trong phòng đã bị người từ ngoài đẩy ra, khi nhìn thấy người tới, Tô Tiểu Vân nháy mắt thẹn thùng.

Là Vân Hoài Chi, ánh trăng rơi xuống trên người hắn, hắn có vẻ cũng có nhàn nhạt ánh sáng, càng thêm ôn nhu.

“Tô cô nương.” Khi Vân Hoài Chi nhìn thấy trên người Tô Tiểu Vân mặc quần áo, hắn có chút kinh ngạc, đó là y phục tiểu dược đồng của hắn, mặc ở trên người nàng, thế nhưng cũng vừa.

Mặt Tô Tiểu Vân đỏ hồng, hiển nhiên đầu óc suy nghĩ thứ không thể miêu tả, nàng thanh thanh giọng nói làm bộ làm tịch hỏi, “Vân công tử…… Ta ngủ bao lâu?”

“Có thể gọi tên của ta, Tô cô nương ngủ ba canh giờ.” Vân Hoài Chi khẽ cười, vươn ngón tay mảnh khảnh gõ không khí, chung quanh lập tức sáng lên, chỉ thấy tứ phía trong nhà gỗ đã xuất hiện bốn viên tròn tròn, hạt châu lớn như nắm tay trẻ con phát ra ánh sáng.

Vân Hoài Chi như muốn chiếu cố cảm thụ Tô Tiểu Vân, chỉ làm những hạt châu đó phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, cũng không chói mắt.

Tô Tiểu Vân kinh ngạc đôi mắt sắp rớt ra ngoài, cho dù nàng một chút cũng không hiểu biết thế giới này, nhưng nàng vẫn có thể lập tức liền nhận ra cái đồ vật phát sáng kia là thứ gì, “Dạ minh châu?”

“Ừ.” Vân Hoài Chi nhàn nhạt lên tiếng, đôi mắt như sao trời của hắn mang theo nhu tình nhìn nàng.

Tô Tiểu Vân cảm thấy mình nghi hoặc càng thêm sâu, một người khí chất ôn nhu như vậy nghĩ thế nào cũng không phải cùng loại thú với tên Lục Cẩn Dịch kia, nàng thử hỏi Vân Hoài Chi, “Ngươi là sư tộc à?”

Gió nhẹ thổi bay cửa sổ giấy, ngoài phòng có thanh âm lá cây sàn sạt, tầng tầng bóng cây dưới ánh trăng thong thả lắc lư, Vân Hoài Chi rũ mắt, cư nhiên có một chút nhàn nhạt đau khổ cùng thê thảm.