Chương 2.1: Dươиɠ ѵậŧ hùng sư nam nhân

Tô Tiểu Vân tỉnh lại từ giấc ngủ, thân thể của nàng giống như bị xe tải lớn nghiền qua, cả người tím tím xanh xanh, hạ thể đặc biệt đau đớn.

Nam nhân kia tinh lực tràn đầy, cưỡng bức nàng hơn nửa đêm mới chịu ngừng. Thực ra, Tô Tiểu Vân cũng không rõ sau nửa đêm hay thời gian nào, bởi vì lúc ấy, chung quanh đều đen như mực, chỉ biết sau khi nàng ngất dậy lại bị hắn làm hai lần, sau đó nàng lại hôn mê tới bây giờ mới tỉnh.

Đập vào mắt là một sơn động tối tăm thiếu ánh sáng, Tô Tiểu Vân suy nghĩ đầu tiên là nàng bị bọn buôn người bán đến vùng núi nghèo khó.

Tô Tiểu Vân có chút buồn bực, rốt cuộc đêm qua mình bị nam nhân kia đoạt đi lần đầu, bản thân hiện tại cũng không biết rốt cuộc mình đang ở nơi nào, trong lòng cũng sợ hãi.

Tô Tiểu Vân chống tay lên đất ngồi dậy, hạ thể lạnh lẽo một chút, mới phát hiện mình được đắp thảo dược màu xanh, là nam nhân kia đắp lên cho mình sao?

Trong lòng nàng có một cảm giác kỳ quái, nam nhân kia đêm qua thật hung mãnh, hoàn toàn không màng cảm thụ của nàng chỉ quan tâm mình sung sướиɠ, sao trời sáng lại để ý nàng?

Tô Tiểu Vân lắc đầu đem suy nghĩ này ném ra, cái huyệt động này không có hình bóng của nam nhân kia, cửa động cũng lộ ra ánh sáng, nam nhân nhất định là đi ra ngoài, nói không chừng nàng còn có thể nhân cơ hội này trốn đi, mà quần áo cũng chỉ hỗn độn nằm ở bên cạnh.

Ý niệm này của Tô Tiểu Vân mới vừa hiện lên trong đâu thì cửa động đã truyền đến tiếng vang, âm thanh như có vật nặng rơi xuống đất.

Tô Tiểu Vân kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía cửa động, nàng sợ tới mức sống lưng đều cứng còng, chỉ thấy một con hùng sư(*) trưởng thành uy mãnh đang cất bước đi về phía mình, cơ bắp phồng lên dưới lớp da lông, chung quanh cổ có một đám lông như phát sáng, từ trong miệng mọc ra bốn cái răng nanh toả ra hàn ý dày đặc, lực cắn thật lớn có thể lập tức cắn xuyên chiếc cổ mỏng manh của con người.

*Hùng sư: là con sư tử

Mà con ngươi màu vàng của hùng sư đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng, thậm chí một ánh mắt thật nhỏ cũng không buông tha, đây rõ ràng là hành động xác định con mồi.

Tô Tiểu Vân cảm thấy ngày chết của mình đã đến rồi, đêm qua mới vừa bị nam nhân xa lạ phá thân, hôm nay lại xuất hiện một con hùng sư muốn xé xác nàng nuốt vào bụng.

Mà làm người kinh ngạc chính là, hùng sư bước chân cường kiện đi đến cách Tô Tiểu Vân khoảng 1 mét rồi ngừng lại, bề ngoài thân thể hùng sư phát ra nhàn nhạt ánh vàng, nó đứng thẳng thân thể, ở trong ánh sáng, dần dần biến thành hình người.

Tuấn lãng mi, thanh lệ mắt, thẳng thắn mũi, môi mỏng tái nhợt, tóc nâu thẳng dài tới eo, rối tung ở trên thân thể cao lớn với làn da màu mật, mà trên đầu nam nhân có hai lỗ tai của thú rất đáng chú ý.

Đôi mắt thâm thúy màu vàng nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất đế vương hồn nhiên thiên thành, làm người nhìn khó có thể kháng cự với mị lực dã tính kia.

Nam nhân có thân hình thon dài, thể trạng kiện thạc, cơ bắp phồng lên nhưng không mất mỹ cảm, có cơ bụng hoa văn, từ bụng đi xuống còn thấy rừng rậm màu đen tươi tốt, mà thứ trong rừng, côn ŧᏂịŧ màu mật của nam nhân chưa thức tỉnh đang rũ xuống, cho dù là trạng thái này, dươиɠ ѵậŧ cũng đã rất thô to, hai viên cực đại trứng dái như là môn thần canh giữ ở hai bên dươиɠ ѵậŧ, mà trên qυყ đầυ có chút thịt thịt.

Nam nhân không chút nào để ý thân thể của mình hiện ra trước mặt nàng, Tô Tiểu Vân bởi vì cảnh tượng trước mắt, xem đến ngốc lăng, trong lúc nhất thời đều không có phản ứng, chỉ có thể mở to đồng tử nhìn nam nhân xinh đẹp trước mặt.

Con ngươi màu vàng mị mị, trong lúc Tô Tiểu Vân nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng đang đánh giá nữ nhân trước mặt.