Chương 2.2: Dươиɠ ѵậŧ hùng sư nam nhân

Dáng người cân xứng, ngũ quan thanh tú, trên làn da kiều nộn của thiếu nữ tràn đầy dấu vết mà đêm qua hắn lưu lại, đặc biệt là bên ngực vết xanh tím còn nhiều gấp đôi, hắn lãnh hội qua lực hấp dẫn trí mạng của nơi đó.

Mà nữ nhân lúc này đang chống đôi tay trên mặt đất, tựa như đem hai luồng mềm mại vươn ra, đầṳ ѵú trên hai luồng mềm mại hơi hơi đứng thẳng, như là hai quả thù du đang mời gọi người đến hái.

Dường như kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt của hôm qua lại ngoi lên, hắn chỉ cảm thấy trong lòng khô nóng, liền tính toán đem tầm mắt dời đi, ai ngờ giây tiếp theo nữ nhân kia liền thét chói tai dùng đôi tay che đậy cặp mềm mại.

“Ngươi là sư tử? Hay là người?!” Tô Tiểu Vân hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt, cố gắng bỏ qua quang cảnh mê người dưới thân nam nhân. Bản thân rõ ràng nhìn thấy con hùng sư kia đi vào từ cửa động, như thế nào chớp mắt hùng sư đã biến thành một người nam nhân!

Nam nhân mày kiếm hơi hơi nhăn lại, môi mỏng khẽ mở, “Nhân loại?”

Hắn không ngửi được hơi thở thú loại nào từ trên người nàng, chỉ có nhàn nhạt mùi thơm cơ thể. Hơn nữa đêm qua khi động tình, nàng cũng chưa từng hiển lộ thú thân, chỉ có thú loại sở hữu cường đại lực lượng mới che giấu thú thân ở bất cứ nơi nào, lấy hình người xuất hiện, nhưng hắn cũng không có cảm nhận được một chút lực lượng nào ở trên người nữ nhân, thân thể của nàng còn bị thương bởi vì họ bình thường giao phối.

Ngày hôm qua khi nhặt được nàng, hắn đã ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, hiện tại càng xác nhận suy nghĩ của mình. Nhưng mà, nhân loại đã sớm diệt vong vào trăm năm trước, bây giờ sao lại xuất hiện một nữ tính nhân loại?

Tô Tiểu Vân hoàn toàn xem nhẹ vấn đề hắn hỏi, cảm thấy thanh âm của nam nhân này có chút quen, trong đầu nàng bỗng nhiên nhớ tới giọng nói của nam nhân xâm phạm nàng tối qua, “Ngươi thật nóng.”

Tô Tiểu Vân mặt lập tức đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía nam nhân cũng càng thêm tức giận, “Ngươi là nam nhân tối qua? Vì sao ngươi lại làm loại chuyện này với ta!”

Khoé miệng nam nhân chậm rãi nhếch lên, “Loại chuyện nào?” Hắn cười, bước chân hướng về phía Tô Tiểu Vân.

Tô Tiểu Vân dù mắt mù đến cỡ nào, cũng không có biện pháp bỏ qua dươиɠ ѵậŧ thật lớn đang nhảy lên vì động tác của hắn ta.

“A! Ngươi đừng tới đây!” Tô Tiểu Vân liều mạng lùi về phía sau, nề hà trên người mình không mặc gì cả, nếu động tác lùi về phía sau quá lớn, chỉ sợ càng đi càng lộ nhiều, nàng lui lui, lưng cũng đã chạm đến vách tường lạnh lẽo trong sơn động.

Cằm bị một ngón tay hữu lực nâng lên, Tô Tiểu Vân khϊếp sợ nam nhân tóc dài đứng trước mặt mình.

Bởi vì độ cao nguyên nhân, côn ŧᏂịŧ nam nhân đang ở bên cạnh miệng nàng, nàng thậm chí còn ngửi được nhàn nhạt giống đực xạ hương vị phát ra từ bộ phận đó, kích cỡ kinh người kia, Tô Tiểu Vân nghĩ tối hôm qua nó làm sao nhét vào thân thể nàng.

Đôi mắt nam nhân toát ra một cổ lạnh lẽo, ngón tay nắm giữ cằm Tô Tiểu Vân tăng lớn lực đạo, bởi vì đau đớn nàng nhịn không được nhe răng trợn mắt.

“Ngươi là nhân loại sao?” Giọng nói vững vàng của nam nhân hỏi lại một lần nữa, loại ngữ khí nguy hiểm này nếu ngươi không trả lời, hắn có thể bẻ gãy cổ ngươi.

“Đúng vậy, ta là nhân loại…… Ngươi buông ta ra, đau quá.” Tô Tiểu Vân đành phải thừa nhận mình là nhân loại, cằm đau đớn làm nàng không có biện pháp tự hỏi, nàng không rõ việc mình có phải là nhân loại hay không quan trọng lắm sao.

Tuy trong lòng nam nhân đã nhận định nàng là nhân loại, nhưng khi chính miệng nữ nhân thừa nhận, hắn vẫn khϊếp sợ ngay cả đồng tử đều hơi co lại.

Nam nhân buông ra cái tay như gông cùm xiềng xích đang nắm cằm Tô Tiểu Vân, nàng chạy nhanh chạy đến bên cạnh nơi quần áo mình ở, nhanh chóng cầm quần áo mặc vào.