Chương 3.1: Rừng rậm quỷ dị, quái dị thanh âm

Tô Tiểu Vân nhìn chằm chằm cái người nam nhân trần trụi đưa lưng về phía mình đó, hắn như đang trầm tư suy tính việc gì, qua vài phút, thân thể cũng không động đậy gì, chỉ có lỗ tai trên đầu hắn ngẫu nhiên sẽ giật giật.

“Đó là tai thật sao?” Tô Tiểu Vân nhịn không được nghĩ trong lòng, nếu đó là tai thú thật, vậy người nam nhân này có phải như thú nhân trong điện ảnh ở hiện đại hay không? Có thể biến đổi tự do giữa hình người và hình thú.

Đầu Tô Tiểu Vân đều phồng lên, nàng sao lại đến cái huyệt động này, còn gặp phải thú loại nam nhân.

Mắt thấy cái người nam nhân trần trụi ấy không để ý đến hành động của mình, nàng tâm sinh kế, trộm nhìn phía cửa động, chân cũng bước một bước.

Nhưng nam nhân vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng hắn như cũ, hoàn toàn mặc kệ nàng. Vì thế Tô Tiểu Vân bắt đầu buông lỏng tâm, hướng phía cửa động bước một bước lại một bước.

Khoảng cách Tô Tiểu Vân với cửa động càng ngày càng gần, nàng thậm chí có thể hít được không khí mới mẻ bên ngoài động, du͙© vọиɠ chạy thoát càng lúc càng bức thiết.

Đến khi Tô Tiểu Vân bước đến bên cạnh huyệt động, nàng mới kinh ngạc dừng bước chân, bên ngoài đâu có con đường nào, bên dưới huyệt động chỉ có rừng cây xanh um tươi tốt và vài chú chim nhỏ thỉnh thoảng bay qua.

Cái huyệt động này thế nhưng ở giữa sườn núi! Bên ngoài ngay cả một hòn đá để leo lên cũng không có. Mà cửa huyệt động mỏng, chịu không nổi trọng lượng Tô Tiểu Vân, đã bắt đầu vỡ thành từng khối đá vụn.

Tô Tiểu Vân cảm nhận thân thể mình buông lỏng, theo bản năng nghĩ rằng mình sẽ ngã từ trên cao xuống. Đằng sau lưng đột nhiên xuất hiện một cổ lực hút cường đại, hút cả người nàng về phía sau.

Thân thể nàng nửa bay trong không trung, thực tế là bởi vì cổ lực lượng vô hình phía sau khống chế nàng, Tô Tiểu Vân thét chói tai, thân thể nàng hoàn toàn không nghe nàng khống chế, kéo người nàng vào trong huyệt động.

Mà trước mặt là nam nhân đó, hắn mặt vô biểu tình nhìn hành động Tô Tiểu Vân, con ngươi thậm chí còn có một tia khinh thường, cánh tay dài của hắn nhẹ nhàng vung lên bên cạnh.

Tô Tiểu Vân cảm nhận thấy bên cạnh có một bóng trắng thoảng qua, một bộ quần áo nằm bên trong huyệt động, lúc này đang bay về phía nam nhân.

Quần áo như có ý thức tự chủ, một lớp một lớp bao bọc lấy cơ thể nam nhân. Quần áo là tơ lụa màu trắng tốt nhất, đường viền được thêu sắc vàng kim, trong áo lộ ra hoa da^ʍ bụt màu bạc với đường viền được chạm khắc. Cái tai thú loại bị thu lại, trên đỉnh đầu tóc nâu là một búi tóc, cài lên trên một chiếc trâm bạch ngọc tinh xảo.

Tô Tiểu Vân cảm thấy đôi mắt mình sắp mù, người nam nhân trước mắt rõ ràng là bộ dáng giả dạng cổ nhân, nàng xuyên đến dị thế sao?

Thời điểm Tô Tiểu Vân suy nghĩ vô vàn, thân mình nàng đã bị thả xuống, cảm giác được hai chân vững vàng dẫm trên đất, thật làm người an tâm.

“Lục Cẩn Dịch.” Thanh âm trầm thấp của nam nhân bỗng nhiên vang lên, một lát sau Tô Tiểu Vân mới hoàn thần, thì ra hắn đang nói tên của mình.

Nàng cúi đầu xuống, người nam nhân này giới thiệu tên của hắn, rõ ràng là nghĩ về sau còn gặp nàng, mà hắn là người xâm phạm nàng, trên người còn ẩn ẩn đau, nàng không muốn có bất cứ quan hệ gì với người này.

“Tô Tiểu Vân.” Mà hiện thực nàng chỉ có thể nhu nhu nhược nhược đáp, năng lực của nam nhân vừa rồi nàng đã lĩnh hội, có thể cách không trung khống chế thân thể nàng, còn có thể tự động mặc quần áo. Nếu Tô Tiểu Vân dám có nửa điểm lỗ mãng, nam nhân chắc chắn có biện pháp làm ăn nàng đau khổ.