Chương 3.2: Rừng rậm quỷ dị, quái dị thanh âm

Con ngươi kim sắc của Lục Cẩn Dịch nhìn chằm chằm trước người Tô Tiểu Vân, không khỏi làm lòng nàng run sợ, cái ánh mắt kia lực công kích quá lớn, quá có tính áp bách, Tô Tiểu Vân thế nhưng cảm giác Lục Cẩn Dịch dường như xuyên thấu qua quần áo tuần tra thân thể nàng.

“Bên cạnh ngươi còn có nhân loại khác sao?”

Tô Tiểu Vân lắc lắc đầu, nàng chỉ biết mình xuyên đến cái dị thế này.

“Ngươi sao lại xuất hiện ở trong rừng rậm?”

Tô Tiểu Vân liên tục lắc đầu, “Ta…… Ta mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ.” Vì để tránh bại lộ việc mình xuyên qua dị thế, nàng đành phải dùng cái cớ mất trí nhớ này.

Nàng trộm nhìn Lục Cẩn Dịch, phát hiện khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có chút tái nhợt, mày cũng nhăn chặt, như đang chịu đựng cực đại thống khổ.

Đột nhiên, một đạo ánh mắt hình viên đạn sắc bén của Lục Cẩn Dịch bắn tới đây, Tô Tiểu Vân sợ tới mức run rẩy, bên hông bỗng nhiên bị cánh tay hắn trói buộc.

Thân mình bay lên không, thế giới trước mắt bỗng chốc trở nên sáng ngời, Lục Cẩn Dịch thế nhưng mang nàng nhảy xuống từ cửa động.

“A! Ngươi làm gì vậy?” Bên tai toàn là tiếng gió vù vù, cảm giác không an toàn tăng vọt, đôi tay Tô Tiểu Vân gắt gao ôm lấy cổ Lục Cẩn Dịch, hy vọng hành động này có thể làm mình an tâm hơn.

Lục Cẩn Dịch mặt không đổi sắc, mà Tô Tiểu Vân sợ hãi thân thể đã bắt đầu run rẩy. Khoảng cách hai người chạm đất còn khoảng 10 mét, đột nhiên thay đổi phương hướng, thế nhưng thẳng tắp dừng trên một cây cổ thụ cao che trời.

Tim Tô Tiểu Vân còn chưa bình ổn, Lục Cẩn Dịch đã bắt đầu nhảy lên một lần nữa, trực tiếp nhảy đến một cây cổ thụ cách xa khoảng 4, 5 mét, thân hình ưu nhã, hơi thở vững vàng, hoàn toàn không vì hành động mà hô hấp gấp gáp.

“A! Ngươi muốn mang ta đi đâu?…… Ngươi chậm một chút!” Nhìn cây cối lướt qua bên dưới, Tô Tiểu Vân liều mạng ôm thân thể Lục Cẩn Dịch, phảng phất như nàng đang nằm trên đại dương, mà người nam nhân là tấm gỗ có thể cứu giúp.

Dường như Lục Cẩn Dịch cảm thấy Tô Tiểu Vân quá ồn ào, gân xanh trên khuôn mặt bình tĩnh cũng thình thịch nhảy lên, “Câm miệng.”

Đột nhiên xuất hiện cảnh cáo làm Tô Tiểu Vân tâm sinh lạnh lẽo, nàng lập tức câm miệng, sợ Lục Cẩn Dịch tức giận sẽ bỏ nàng xuống từ trên cao. Đôi tay nàng ôm chặt vòng eo gầy nhưng rắn chắc của nam nhân, hai thân thể chặt chẽ dán sát ở bên nhau, không có một khe hở.

Bàn tay cách cơ bắp bởi lớp avải dệt tốt nhất, Tô Tiểu Vân biết, ở bên trong tấm vải, còn có cơ bụng gắn sát bên nhau của Lục Cẩn Dịch, hạ bụng có mảnh đất thần bí màu đen, cùng với đồ vật dũng mãnh kia……

Nghĩ đến đêm qua thân thể hai người vẫn luôn dán sát gắt gao, tiếng rêи ɾỉ hết đợt này đến đợt khác, tiếng nước va chạm không gián đoạn, trên mặt không tựa giác nóng lên, Tô Tiểu Vân lắc đầu, như muốn đem những tư tưởng kiều diễm đó vứt ra.

Hắn chính là người cường bạo mình, nàng nên chán ghét mới đúng, trong đầu sao có thể toàn là những hình ảnh kỳ kỳ quái quái.

Mà liên tục nhảy lên một hồi, Lục Cẩn Dịch mắt vàng híp lại, như sắp đến địa điểm, thân thể hai người nhảy đến cái cây trước mặt, xuyên qua đám lá cây um tùm, vững vàng đứng trên mặt đất.

“Khụ khụ khụ……” Bụi trong tán cây làm Tô Tiểu Vân không khỏi ho khan, trên quần áo nàng đều là tro bụi dơ bẩn, nếp nhăn cũng rất nhiều, mà hoa phục màu trắng của Lục Cẩn Dịch lại không nhiễm một hạt bụi, thiếu chút nữa làm nàng tức chết.

“Ngươi, hô……” Tô Tiểu Vân vừa định hỏi Lục Cẩn Dịch muốn làm gì, miệng đã bị một bàn tay ấm áp che đậy, chưa nói hết câu đã bị ngăn chặn.

Lục Cẩn Dịch cúi người, đưa mặt mình đến trước khuôn mặt Tô Tiểu Vân, lông mi mỏng dài, mắt phượng dài hẹp còn mang theo sương mù mông lung, tim nàng đập chậm một nhịp.

“Không được ta cho phép, không được phát ra thanh âm.” Thanh âm bá đạo của nam nhân buông xuống, dù Tô Tiểu Vân có tức giận, cũng hiểu thực lực của nàng và Lục Cẩn Dịch cách xa, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Tay Lục Cẩn Dịch cũng đã buông lỏng ra.