Chương 10.3: Bị cưỡng chế trên tường thao đến cao trào

Mà từ trong mặt nạ bảo hộ màu trắng kia lộ ra mày kiếm mắt sáng, càng là lơ đãng thoáng nhìn mà câu mất tâm thần của đông đảo thú nữ.

Ngay cả phong cảnh trên đường Tô Tiểu Vân cũng không dám ngẩng đầu xem, chỉ là bước nhanh đi tiếp, nhịn một đường rốt cuộc cũng đã tới nơi cần đến.

Tô Tiểu Vân ngẩng đầu chỉ thấy một nơi có kiến trúc trang trí khá thoáng, biển treo trên cao viết: Cẩm Tú Các.

Bên trong còn đặt rất nhiều vải vóc có màu sắc sáng sủa, mắt sắc của ông chủ tiệm vải lập tức liền thấy Lục Cẩn Dịch quý khí bức người, hai má thịt đều dán sát vào với nhau, trong cái mắt như hạt đậu xanh toàn là sự chờ mong thấy bạc.

“Hai vị công tử là tới đây xem vải vóc sao, vừa lúc tiểu điếm mới nhập về mấy loại vải chất lượng, công tử muốn xem không?”

Ngoài miệng ông chủ tiệm vải tuy rằng là xưng hô “Hai vị công tử”, đôi mắt lại thật thẳng tắp mà nhìn Lục Cẩn Dịch chằm chằm, gấp không chờ nổi mà muốn lấy ra tất cả tiền tài từ trên người hằn.

Lục Cẩn Dịch đánh giá Cẩm Tú Các một vòng, từ bên hông lấy một thỏi vàng ra tùy ý mà ném cho ông chủ tiệm vải, “Tìm mấy bộ quần áo thích hợp cho nàng ấy.”

Ông chủ tiệm vải vừa thấy nén vàng này, đôi mắt đều sáng lên, ngày thường mấy nhân vật tới Cẩm Tú Các đều là mấy người có chút tiền tài, nhưng ông lại không có gặp qua người hào phóng như vậy giống Lục Cẩn Dịch, nén vàng này đừng nói mấy bộ xiêm y, dù đưa tất cả vải vóc xiêm y của Cẩm Tú Các cho hắn cũng đáng!

Đôi mắt Tô Tiểu Vân cũng nhìn thẳng, tuy nàng không biết giá hàng thế giới này, nhưng vàng như thế nào cũng trân quý, mua mấy bộ xiêm y mà thôi, người giàu có đều tiêu xài như vậy sao?

Chờ sau khi nàng biết mục đích kế tiếp của Lục Cẩn Dịch, mới kinh ngạc phát hiện rằng hắn đã tính kế hết thảy.

“Được được được, ta đây đi tìm mấy bộ xiêm y thích hợp cho vị công tử này.” Ông chủ tiệm vải cười phân phó mấy tên thủ hạ trong viện nhanh chóng giúp Tô Tiểu Vân tìm xiêm y.

Nhưng mà khi tìm thấy xiêm y, đẹp thì đẹp, nhưng sao đều là nam trang? Tô Tiểu Vân bỗng nhiên liền nhớ quần áo nam nhi trên người mình, khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn lại, kéo kéo Lục Cẩn Dịch nhỏ giọng mà nói với hắn, “Lục Cẩn Dịch, ta muốn mặc nữ trang.”

Lục Cẩn Dịch liếc xéo Tô Tiểu Vân một cái, ở trong ánh mắt chờ mong của nàng nói: “Không được.”