Chương 11.1: Tửu lầu sóng gió (thượng)

Phòng thử đồ hẹp nhỏ tràn đầy mùi vị tìиɧ ɖu͙©, sau mây mưa Tô Tiểu Vân ở cùng Lục Cẩn Dịch, không còn tinh thần như lúc mới đi chợ, đến cuối cùng vẫn là Lục Cẩn Dịch giúp nàng mặc xiêm y vào.

Đương nhiên trong lúc mặc tay Lục Cẩn Dịch cũng không thành thật, cọ cọ nơi này lại sờ sờ bên kia, chọc cho Tô Tiểu Vân lẩm bẩm vài câu “Phiền.”

Hiện tại tâm tình của Lục Cẩn Dịch rất tốt, đương nhiên sẽ không so đo những việc này với Tô Tiểu Vân, chỉ nhướng mày, hạ giọng nói: “Ngươi nói xem, ngươi tốt xấu cũng là một nhân loại, sao vị trí Tỏa Hồn Thạch cũng không cảm nhận được?”

Tô Tiểu Vân vuốt lại tóc bị Lục Cẩn Dịch làm rối khi động tình, nhịn không được mắng Lục Cẩn Dịch trong lòng. Cái gì kêu cảm ứng vị trí Tỏa Hồn Thạch, nàng cũng không phải radar giám sát.

Thấy sắc mặt Tô Tiểu Vân cũng không phải rất tốt, Lục Cẩn Dịch cho rằng Tô Tiểu Vân đang nghĩ đến tấm thư mời đêm qua, sợ Xà Vương Trúc Diệp Thanh ngông cuồng vô độ trong lời đồn, hắn nâng cằm Tô Tiểu Vân lên, để khuôn mặt nhỏ của nàng hiện ra trong tầm mắt hắn.

Minh mâu hạo xỉ(*), đôi mắt có một chút linh khí, gương mặt còn mang theo hơi hồng khi mới vừa trải qua tình sự, coi như là bộ dáng nữ tử thanh tú.

*Minh mâu hạo xỉ: đôi mắt sáng đẹp và hàm răng trắng đẹp (của phụ nữ đẹp)

Chỉ là không thể so sánh được với những cái mỹ nhân khuynh sắc khuynh thành.

“Ngươi không cần lo lắng việc lá thư kia, Trúc Diệp Thanh tuy yêu thích nữ sắc nhưng bên người cũng toàn là mỹ nhân. Bất quá dựa theo tư sắc của ngươi, hắn chướng mắt.”

Tô Tiểu Vân vừa nghe xong thì bỗng chốc tức giận, loại tư sắc này của nàng? Nam nhân vừa rồi tác oai tác quái trên người nàng là ai? Lục Cẩn Dịch người này đúng thật là kéo quần lên liền không nhận người.

Hừ!

Miệng nam nhân, đồ dối trá!

“Ùng ục ùng ục.” Bụng Tô Tiểu Vân phát tiếng vang làm mặt nàng lập tức đỏ lên, sáng nay từ lúc rời nhà gỗ của Vân Hoài Chi cũng không ăn qua bất cứ thứ gì, vừa rồi lại bị Lục Cẩn Dịch kéo làm một hồi, cho dù nàng có tốt đến mấy cũng nhịn không được.

“Được rồi, vừa lúc bản công tử cũng đói bụng, chúng ta đến tửu lầu gần đây.” Lục Cẩn Dịch một lần nữa mang mặt nạ bảo hộ màu trắng lên, đồng thời cho Tô Tiểu Vân bậc thang để xuống, nàng cảm động muốn chết, thiếu chút nữa quên mất thủ đoạn độc ác của hắn.

Chờ đến khi hai người bọn họ ra khỏi phòng thử đồ, phát hiện chưởng quầy Cẩm Tú Các còn đứng một chỗ nâng niu nén vàng kia trong tay, cười đến đôi mắt sắp híp thành một đường thẳng.