Chương 12.1: Tửu lầu sóng gió (hạ)

Sắc mặt của Lục Cẩn Dịch có chút ám trầm, hắn không biết mấy tin tức này là ai tung ra, nhưng tuyệt đối không phải người lương thiện, làm đông đảo thú loại tranh đoạt Tỏa Hồn Thạch, chắc là vì đảo loạn hoà bình Thương Trạch chi cảnh. Xem ra bọn họ cũng không thể lại ngồi yên như vậy, phải nhanh chóng đi tìm Tỏa Hồn Thạch mới được.

Tô Tiểu Vân uống trà uống đến chán, trước khi cơm đem lên thì một viên lại một viên ném vào trong miệng, mắt thường thường trộm ngắm Lục Cẩn Dịch không nói một lời.

Hắn rốt cuộc là có địa vị gì?

Ngưỡng Khiếu Đường tuy nhiều khách, nhưng tốc độ làm đồ ăn cũng không chậm, vài món ăn rất mau đã bưng lên, Tô Tiểu Vân đói đến bụng bồn chồn, trực tiếp ăn.

Mày kiếm Lục Cẩn Dịch vẫn luôn nhíu lại như là suy nghĩ đến sự việc gì. Hắn chỉ là ngẫu nhiên gắp đũa, ăn đều là món —— cá!

Tô Tiểu Vân nhìn mấy bàn bên cạnh một chút, phát hiện trên bàn đều có món cá, nàng không khỏi suy nghĩ, sư tộc chẳng lẽ thích ăn cá?

Bên tai lại nghe được sự việc về Tỏa Hồn Thạch, là một bàn có hai nam nhân bụng phệ giàu có, Tô Tiểu Vân dựng lỗ tai lên nghiêm túc nghe.

“Ngươi nói, bây giờ thật đúng là xuất hiện nhân loại? Ta sống hơn một trăm năm, còn chưa thấy qua bộ dáng chân chính của nhân loại.”

“Ngươi đương nhiên không thấy, vào năm sáu trăm năm trước nhân loại đã không thấy.”

“Ha ha ha, nếu thật sự có nhân loại xuất hiện thì tốt rồi, nếu là cái nữ nhân thì càng tốt. Ta thật muốn nhìn xem hạ thân của nữ nhân nhân loại có phải giống thú nữ hay không, có huyệt động không đáy, có thể cho ta thao dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.”

Nghe lời đối thoại càng ngày càng dâʍ đãиɠ của hai người kia, hơn nữa đối tượng thảo luận vẫn là nàng, Tô Tiểu Vân mặt đen lại.

Mà hai người kia còn đang tiếp tục nói.

“Nếu là nữ nhân đủ đẹp thì tốt rồi, đè ở trên giường cường thọc vào rút ra cũng hăng hái, thật muốn liếʍ liếʍ tiểu huyệt nàng.”

“Cho dù nữ nhân nhân loại có đẹp, cũng không đẹp bằng Bách Lý Lục Phù(*) đệ nhất mỹ nhân Sư Thành. Có một lần trùng hợp nhìn thấy nàng, côn ŧᏂịŧ lớn của ta lập tức cứng lên, lúc ấy liền muốn kéo nàng đến hẻm sâu……”

*Bách Lý Lục Phù có tên convert: ngàn dặm lục đỡ, mình đã tra google và các từ điển thì là như vậy, sợ là sẽ không đúng 100%

Không biết nghe thấy câu gì, Lục Cẩn Dịch bị chọc giận, Tô Tiểu Vân chỉ thấy trên bàn tay hắn nhẹ nhàng vận lực, đầu ngón tay liền xuất hiện một ngọn lửa, bất động thanh sắc mà ném về cái đuôi hai cái người đang nói da^ʍ ngôn uế ngữ kia.

Hai người đó lập tức vô cùng lo lắng mà nhảy dựng lên, dẫm ngọn lửa trên đuôi đối phương giúp nhau, chờ đến khi ngọn lửa thật vất vả tắt, bọn họ tức muốn hộc máu mà hét về phía mọi người xung quanh, “Là ai dám trêu đùa bọn ta như vậy?”

Một số lớn khách nhân xung quanh nghe được đối thoại vừa rồi của hai người, tâm sinh khinh thường, nhìn thấy có người ra tay giáo huấn bọn họ, đều là ồ lên cười.

Hai cái nam nhân tức giận cực độ, thậm chí còn hất đồ ăn trên bàn xuống mặt đất, “Rốt cuộc là ai? Còn không ngoan ngoãn mà đứng ra để lão tử dạy dỗ ngươi một trận!”

Tô Tiểu Vân thấy sự tình lớn, cơ hồ vùi mặt vào bát cơm, sợ rước phiền toái.