Chương 12.2: Tửu lầu sóng gió (hạ)

Mà người khởi xướng Lục Cẩn Dịch còn khí định thần nhàn mà uống trà, cái bộ dáng này làm người ta thập phần bực bội, hai cái nam nhân tính tình nóng nảy thấy một người đáng chú ý như vậy, hiển nhiên đem hắn trở thành nơi trút giận!

Bọn họ rất mau đã đi tới chỗ Lục Cẩn Dịch, mắt đen tức giận trừng to, như gà trống dựng lông, “Có phải là ngươi cái tên tiểu tử thúi này làm hay không?”

Tô Tiểu Vân thiếu chút nữa tức chết, sao không ra tiếng động cũng có thể dắt hai nam nhân tới đây, nàng không thể không bội phục năng lực gây chuyện của Lục Cẩn Dịch!

Thấy Lục Cẩn Dịch không đáp lại, hai nam nhân liếc nhau một cái. Trong lòng nghĩ Lục Cẩn Dịch khẳng định sợ bọn họ, từ bọn họ góc độ tới xem, chỉ thấy sườn mặt nam nhân kia tuấn mỹ phi thường, mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, khuân mặt có góc cạnh tuấn mỹ dị thường.

Tâm bọn họ sinh ác ý, biểu cảm càng trở nên đáng khinh, “Chậc chậc chậc, ngươi thoạt nhìn còn có vài phần tư sắc, không bằng làm nam thϊếp cho gia?” Nói xong, bàn tay đen nhánh kia vươn ra định sờ soạng mặt Lục Cẩn Dịch.

Chỉ tiếc tay nam nhân đáng khinh còn chưa chạm đến đến Lục Cẩn Dịch, đã sợ tới mức té ngã trên mặt đất.

Thần sắc Lục Cẩn Dịch thanh nhàn, chỗ sâu trong đáy mắt lại chứa sát khí cùng với lãnh khốc, khóe miệng giơ lên nhè nhẹ trào phúng từng đợt từng đợt, trong nháy mắt phát ra cường đại linh lực cùng sát khí, làm hai cái nam nhân bụng phệ sợ tới mức nói không nên lời, kẹp chặt cái đuôi chạy.

Mi như núi cao, môi mỏng hơi mím, một đôi mắt đen nhánh mạ vàng lơ đãng mà quét tới, ngạo khí kinh người.

Người chung quanh đều cả kinh, ngoại trừ kinh ngạc cảm thán nam tử cường đại linh lực, cũng cảm khái diện mạo tuấn mỹ của hắn.

“Này, ngươi có thể không gây chuyện hay không!” Tô Tiểu Vân kéo ống tay áo dài chạm đất của Lục Cẩn Dịch, nhỏ giọng mà nói.

Lục Cẩn Dịch thu mắt về đã không có cổ sát khí vừa rồi, chỉ là một lần nữa mang mặt nạ bảo hộ màu trắng lên, thấy mình đã hấp dẫn một ít lực chú ý của người xung quanh, hắn cũng không thể tiếp tục ngây ngốc, “Chúng ta đi thôi.”

Tô Tiểu Vân làm sao chịu đi, nàng còn chưa có ăn no, nhưng thấy Lục Cẩn Dịch đã đứng dậy để lại bạc trên bàn.

Nàng cũng chỉ ăn mấy miếng cơm liền đi theo Lục Cẩn Dịch ra ngoài.

Mà thời điểm khi bọn họ đi qua phía dưới phòng lầu hai, thanh âm nữ tử truyền xuống từ bên trên.

“Chỉ là ngâm vài câu thơ thôi, hà tất phải bao hết tất cả các phòng.”

“Tiểu thư không giống người khác, đám nam nhân kia mặt ngoài là đến ngâm thơ cùng tiểu thư, trên thực tế còn không phải là vì nhìn khuôn mặt tiểu thư sao. Nếu không bao hết các phòng, nhan sắc khuynh thành của tiểu thư khẳng định đều bị những tục nhân dưới lầu nhìn.”

Vị nữ tử bị gọi là tiểu thư cười khẽ, “Ngươi ba hoa.”

Nghe được thanh âm này, thân thể Lục Cẩn Dịch cứng đờ