Chương 5.2: Cần thể dịch nam nhân mới có thể giải độc

“Cầm quần áo ta.” Lục Cẩn Dịch nhàn nhạt bỏ xuống một câu, Tô Tiểu Vân còn không hiểu lời hắn nói, quần áo hắn không phải mặc trên người hắn sao, nàng cầm thế nào?

Mà một giây sau, Tô Tiểu Vân liền minh bạch, Lục Cẩn Dịch dùng mảnh khảnh ngón tay của hắn cởi bỏ quần áo, từng kiện xiêm y từ hắn trên người rơi xuống, lộ ra thân thể màu mật, ở khi côn ŧᏂịŧ làm người mặt đỏ tim đập xuất hiện, bộ đồ trắng và đôi ủng trắng được gấp chỉnh tề, lập tức liền bay đến trong lòng ngực nàng.

Mà thân thể Lục Cẩn Dịch dần dần biến lớn, biến đổi thành hình thú sư tử, nếu Tô Tiểu Vân không có nhìn lầm, lông tóc hùng sư đều tươi sáng hơn nhiều.

Lục Cẩn Dịch hình thú run rẩy cái tai trên đầu, tứ chi đã chuẩn bị thành động tác chạy nhanh, bỗng nhiên cảm thấy dường như quên cái gì, hắn nhẫn nại tính tình quay đầu lại, phát hiện Tô Tiểu Vân còn ở dưới đất ôm quần áo hắn ngốc ngốc nhìn, ngữ khí trong miệng tăng thêm chút, “Thất thần làm gì, mau ngồi lên trên.”

Tô Tiểu Vân lúc này mới như tỉnh lại ở trong mộng, lập tức đứng dậy chạy vội qua, muốn mình ngồi lên trên, sao lại không nói sớm. Nhưng mặc cho Tô Tiểu Vân cố gắng trèo lên Lục Cẩn Dịch như thế nào cũng không thể lên được, bởi vì đầu sư tử này thật sự quá cao!

Lục Cẩn Dịch trong miệng phát ra chút cảnh cáo gầm nhẹ, như trách nàng chân tay vụng về, cái này làm trong lòng Tô Tiểu Vân run sợ. May hắn thấp thân xuống, làm Tô Tiểu Vân có thể thuận lợi ngồi lên lưng,.

Tô Tiểu Vân mới vừa ngồi lên lưng hùng sư, Lục Cẩn Dịch liền lập tức huy động tứ chi cường kiện xông ra ngoài, thân thể thoăn thoắt ở trong rừng rậm lướt quá.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, Tô Tiểu Vân đành phải cúi người, đôi tay nắm chặt đám lông sư tử sắp chạm đất của Lục Cẩn Dịch, quần áo được đặt giữa bộ ngực và phần lưng hắn, vì động tác chạy vội nhanh chóng của hùng sư, làm Tô Tiểu Vân có chút không xong, chân chỉ có thể gắt gao kẹp lấy hai sườn Lục Cẩn Dịch, theo động tác chạy vội, trên dưới cọ xát.

Mắt vàng của Lục Cẩn Dịch hiện lên thần sắc ám ám, tốc độ chạy càng thêm nhanh……

Đến khi thân thể Tô Tiểu Vân không còn chút sức lực nào, ngã xuống từ trên người sư tử, Lục Cẩn Dịch mới biết trạng huống lúc này của nàng.

Lục Cẩn Dịch lập tức biến thành hình người, dùng bàn tay nắm khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Vân, sắc mặt đã trắng xanh, là do chướng khí trong rừng rậm gây nên.

Đáng chết, hắn lúc trước thế nhưng không có chú ý tới cái chi tiết này, nếu cái nhân loại hiếm có này chết trên tay hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bản thân mình.

“Ta có chút khó chịu……” Thân thể Tô Tiểu Vân vô lực dựa vào thân cây, yết hầu như là bị một đôi bàn tay vô hình bóp chặt, căn bản không có biện pháp hô hấp.

Mà đột nhiên xuất hiện khí vị giống đực làm đầu óc nàng nhất thời không rõ, chỉ có thể mang theo nghi hoặc ánh mắt nhìn Lục Cẩn Dịch phía trước.

“Thân thể của ngươi không thể miễn dịch chướng khí.” Lục Cẩn Dịch càng đến gần chút, gần như đem dươиɠ ѵậŧ đang buông xuống cắm vào trong miệng Tô Tiểu Vân.

“Ngươi nếu có thể hấp thu thể dịch ta, liền có thể giải bỏ độc tính.”