Chương 1.4: Tỉnh dậy muộn sau ba vạn năm

“Làm đồ đệ Thần Nữ, sớm chiều ở chung, không chừng sinh ra tình cảm, đến lúc đó sẽ trở thành Thần Phu… rất là uy phong.”

“Chỉ cần làm đồ đệ Thần Nữ tạm thời, sẽ khiến đám người xem thường ta quỳ xuống liếʍ giày ta! Nhất là nữ nhân thối kia!”

“Tôn thần Thanh Yếm chính là tiền bối chúng tiên, có quan hệ này rồi, muốn gặp vị tiên tôn kia không còn là việc khó nhằn gì…”

“Nếu có thể luyện được thần pháp, từ đó sẽ mở mày mở mặt, làm cho đám tra nam kia hối hận.”

Hay, hay lắm! Còn tưởng rằng là hậu bối chính trực, giúp đỡ thiên đạo giữ gìn tam giới, không ngờ người nào cũng chưa mất phàm tâm! Lại còn ngấp nghé nàng?

Quả nhiên là hay lắm rồi!

“Tôn thần? Người đã kiểm tra xong chưa?” Đã có người mất kiên nhẫn muốn biết đáp án.

Bọn họ cũng không biết tâm tư mình đã bị phát giác, mà còn cho rằng chỉ cần bản thân không lộ ra, tôn thần sẽ không biết.

“Đã suy nghĩ kỹ.” Thanh Yếm lạnh nhạt nói.

Lại trong ánh mắt chờ mong của mọi người, váy dài vung lên, một đạo kình phong thổi tới.

Chờ đến được không phải ưu ái của Thần Nữ, mà là trừng phạt.

“Soạt…” một cái thổi tung đám tiên nhân xuống thế gian, thân thể nhỏ dần lại, biến thành đám hoa hoa cỏ cỏ.

Còn vài người chưa bị thổi xuống, lập tức muốn chạy trốn, nhưng liếc đến một chút, uy áp cường đại đã khiến bọn họ không thể động đậy.

Lại một đạo kình phong thổi đến, mấy người sót lại cũng bị đánh rớt.

Đám hoa hoa cỏ cỏ rơi xuống dưới chân thiếu niên ma tộc, lúc này đã sợ đến run rẩy cả người. Vị tiên tử đi từ trong mộ Thần Nữ này thật là đáng sợ, ngay cả người của mình cũng không tha, huống chi là ma tộc nho nhỏ như hắn?

Thanh Yếm tự nhận mình là thần ôn hòa, ân cần, từ bi với phàm nhân, hiền lành với hậu bối. Nhưng không ngờ, vừa tỉnh dậy đã bị đám hậu bối chọc giận.

Hay cho tiên nhân mặc áo để tang, thế mà trong đầu đều là hoan ái nam nam nữ nữ, coi luật trời như hư vô?

Tiên nhân khác phàm nhân, ngay lúc khắc chế phàm tâm đã phải vô tự lợi ham muốn cá nhân, bằng không một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, ai còn dốc lòng tu đạo, cứ cậy quyền dựa thế chẳng phải đủ rồi sao?

“Một lũ ngu xuẩn!”

Trừng phạt hậu bối xong, Thanh Yếm trả Lục Hợp Bảo Châu về chỗ cũ, sau đó chậm rãi đi xuống nhân gian.

Thần Nữ thương thế nhân, cho nên cung Bất Chu không ở thiên giới, lại sợ can thiệp quá nhiều vào phàm nhân, dẫn đến phàm nhân không muốn tiến bộ, cho nên xây giữa không trung.

Nàng lại lần nữa đi tới nhân gian nàng chờ mong đã lâu, muốn ngắm nhìn nơi nàng đã trông coi năm ngàn năm, sau hai vạn năm đã biến hóa thành như nào. Hồi trước nàng đã thấy phàm nhân có thể lập nên nơi ở, chắc hẳn bây giờ sẽ càng thịnh vượng, hưng thịnh hơn, các loại đồ hay của lạ nơi nào cũng có.

“Nơi đây có ta phù hộ, một mình tiểu yêu quái ngươi sao dám vi phạm?” Thanh Yếm đến trước mặt thiếu niên ma tộc kia, ngắm nghía hắn, trên người dường như có yêu khí, nhưng lại không nhìn ra được nguyên hình.