Chương 16: Hoàng tử và tiên cá (16)

Ngày đính hôn sắp đến.

Gần đây Dụ Sở khá rảnh rỗi.

Lần đó ra khơi vốn dĩ là lần cuối cùng gặp người cá nhỏ. Thời gian cô ở lại thế giới này không còn nhiều, chắc là sau khi kết hôn sẽ đi.

Nhưng lần gặp mặt đó...

Cuối cùng không biết tại sao đang nói lại lăn ra ngủ.

Khi tỉnh lại thì không thấy bóng dáng thiếu niên đâu, ngay cả lời tạm biệt còn chưa kịp nói.

Dụ Sở thở dài.

Cô nhìn mình trong gương.

Hoàng tử tóc vàng mặc trang phục hoàng gia, trông oai cực.

Hầu gái kính cẩn đi vào cung điện, quỳ gối hành lễ: "Thưa điện hạ, bữa tiệc khiêu vũ sắp bắt đầu."

Hoàng tử khôi ngô tuấn tú bước vào phòng khiêu vũ, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, công chúa Dialina đỏ mặt tiến lên, đặt tay mình vào tay hoàng tử.

Toàn bộ đại sảnh rực rỡ đèn đuốc, nguy nga tráng lệ, khi hoàng tử và công chúa đang chuẩn bị bước vào sàn nhảy thì chợt có tiếng ồn ào trong đám đông. Có người nhẹ nhàng hít vào một hơi, ánh mắt của mọi người đều dời ra ngoài đại sảnh.

Một người nào đó đang từ từ đi vào từ ngoài cung điện.

Vốn Dụ Sở đang không để ý lắm, nhưng công chúa Dialina bên cạnh bỗng che miệng, giống như nhìn thấy cảnh tượng gì đó cực kỳ khó tin...

Dụ Sở nâng mi, nhìn ra ngoài.

Ngay lập tức, cô mở to mắt vì kinh ngạc, xịt keo tại chỗ, thậm chí không thể di chuyển được.

Người đó chậm rãi bước đến.

... là một cô gái. Một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Nàng ấy nhẹ cúi đầu, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt đơn giản, lộ ra cổ tay và ngón tay trắng ngần.

Lông mi dài che khuất đôi mắt xanh lam, đôi môi như cánh hoa khẽ mím, vẻ mặt bình tĩnh.

Nàng ấy nhẹ nâng mắt.

Trong sảng lớn lặng đến mức cỏ thể nghe được tiếng kim rơi, ai nấy đều bị vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành làm cho chấn động. Mọi người câm lặng nhìn mái tóc xanh dài của người ấy, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh của nàng, và chiếc cổ thon dài trắng nõn...

Dụ Sở đột nhiên vùng khỏi tay công chúa Dialina, cảm giác trái tim như muốn rơi ra khỏi l*иg ngực.

Đám người đang ngây ngẩn, không ai để ý đến hành động bất thường của hoàng tử, chỉ có Dialina nhẹ nhàng chớp mắt như chợt hiểu ra điều gì.

Dụ Sở nâng bước muốn đến gần Amore, nhưng đối phương lại mỉm cười nhìn cô chăm chú... cô chạm mắt với bão tố trong đôi con ngươi xanh lam kia, hoàng tử tóc vàng nhất thời xịt keo lần hai, chỉ có thể đóng băng tại chỗ.

Cô thấy người kia từng bước một đi tới.

Amore vẫn luôn mỉm cười.

Giọng nói khàn khàn của mụ phù thủy vẫn còn văng vẳng bên tai cậu.

Bà ta nói:

"Ngươi sẽ vĩnh viễn phải chịu đựng nỗi thống khổ tột cùng."

Cô gái thanh tú nhẹ nhàng hành lễ, không mở miệng mà vươn tay đến trước mặt hoàng tử.

"Ta không thể... mở miệng nói chuyện được nữa."

Hoàng tử cứng đơ gật đầu.

Đôi mắt Amore hiện lên ý cười, cậu đưa tay ôm lấy cô, cảm nhận được ngón tay cô đặt lên eo mình, đôi mắt đang cụp xuống lập lòe tia sáng.

"Từ giờ trở đi..."

Cô gái hơi bước về phía trước, còn cao hơn hoàng tử đi bốt cao, lúc này hơi nghiêng người. Tuy thân hình mảnh khảnh nhưng khuôn mặt thanh tú với nụ cười trên môi lại dường như mang theo vẻ nuông chiều.

"Mỗi bước đi của ngươi..."

Đây là điệu nhảy đẹp nhất là mọi người từng được chiêm ngưỡng.

Người đẹp tuyệt trần này giống như mang theo vẻ đẹp rung động lòng người trong từng bước nhảy, trên mặt vẫn luôn hiện hữu nụ cười lạnh nhạt, cứ như là bọt biển vỡ tan một cách rực rỡ.

"Đều sẽ như..."

... đi ở trên lưỡi gươm.