Chương 5: Đại học bá mỉm cười rất đẹp

Edit: Chi Lan

Beta:

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

1.

Quý Phong mở gói sô cô la dưới ánh mắt háo hức của Giang Diệc, cậu cảm thấy nếu chỉ một người ăn thôi thì không được hay cho lắm, nên chia cho anh một phần.

Giang Diệc cảm động, nhận lấy, sau đó tự tay đút vào miệng cậu.

Quý Phong: “……”

Sau khi nghe câu chuyện tình yêu của Giang Diệc, Tử Mao liền tức tốc bỏ chạy. Kể từ đó, trong mắt cậu tiểu đệ này ai cũng đều là gay, ngay cả khi cậu nhìn thấy đứa em trai vừa thu nhận được cũng khiến cậu muốn bỏ chạy. Vậy nên lúc này cậu không muốn thấy cảnh tượng vợ chồng son ngọt ngào của hai người đó, liền tiến lại quấy rối, nhìn chằm chằm sô cô la trong tay của Quý Phong, nói: “Tôi đói quá.”

Giang Diệc nặn ra nụ cười lạnh như băng, uy hϊếp nói: “Cậu đói bụng à, sao không biết tự mình đi mua đồ ăn đi?”

Tử Mao vừa định nói trả, Quý Phong đã lấy ra cái bánh mì cho cậu, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một đống đồ ăn vặt, đẩy đến trước mặt cậu: “Cậu muốn cái nào thì cứ tùy tiện lấy đi.”

Tử Mao nhìn chằm chằm vào thanh sô cô la mà Giang Diệc đang chuẩn bị đút cho Quý Phong.

Quý Phong bình thản cầm lấy thanh sô cô la đó, mặt vô biểu tình: “Ngoại trừ cái này.”

Giang Diệc lập tức cười tươi như hoa.

Tử Mao: “……” Tôi hoài nghi hai người các cậu đang yêu sớm!

Sau khi Tử Mao đi rồi, Giang Diệc hồ hởi, hỏi: “Cậu thích khoai tây chiên vị gì?”

Quý Phong cảnh giác nói: “Cậu lại muốn làm gì?”

Giang Diệc đầu ngón tay ở trên mặt bàn chỉ tới chỉ lui, ngượng ngùng: “Tôi sẽ mua cho cậu vị mù tạc nha.”

Quý Phong: “……”

Quý Phong nhàn nhã nói với anh: “Tại sao cậu lại đột nhiên điên nữa rồi?”

Giang Diệc mở miệng lấy hơi, lại nổi hứng hát lời cảm ơn anh lần nữa.

Quý Phong: “Câm miệng đi, cậu hát dở quá.”

Giang Diệc như nghe được chuyện vô cùng khó tin, chỉ chỉ chính mình: “Tôi? Tôi hát dở ư?”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc không phục nói: “Từ nhỏ, tôi chính là một trong mười ca sĩ ưu tú của nhà trẻ, khi học trung học, tôi đạt giải nhất cuộc thi “Tiếng hát quê hương” phạm vi toàn quốc dành cho học sinh tiểu học và trung học.”

Quý Phong cố nén cười. Đôi mắt của cậu là mắt long phượng, ánh mắt lạnh lùng, khi không có biểu cảm thì mặt có chút lạnh lẽo.

Nhưng cười lên thì trông rất đẹp.

Đặc biệt là khi bị Giang Diệc chọc đến muốn cười nhưng lại nén nhịn cười, mím môi, nỗ lực khống chế biểu tình, nhưng ý cười vẫn lộ ra trong mắt cậu.

Giang Diệc nhìn cậu, trong lòng xốn xang: “Cậu thích nghe bài gì? Tôi hát cho cậu nghe.”

Quý Phong hơn nửa ngày mới bình ổn được tâm trạng, nói: “Cậu hát về tổ quốc đi.”

Giang Diệc: “Được, để tôi hát thử bài .”

Quý Phong ghé vào trên bàn, tấm lưng hơi cong, qua một lát, ngẩng đầu, nét lạnh lùng phủ lên ánh mắt tỏa ra hào quang đẹp mê người.

Giang Diệc nhìn cậu đến ngây người.

Quý Phong: “Làm sao vậy?”

Giang Diệc nói: “Cậu đẹp quá.”

Quý Phong sửng sốt một chút, nói: “…… Cậu biến đi.”

2,

Giang Diệc ghé vào trên bàn nhìn Quý Phong: “Tôi sẽ mua khoai tây chiên vị mù tạt cho cậu nha. Nó ngon lắm đấy.”

Quý Phong cự tuyệt: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Giang Diệc: “Vậy bánh quy thì sao?”

Quý Phong: “Tôi cũng không ăn bánh quy.”

Giang Diệc chưa từ bỏ ý định: “Uống sữa chua không?”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc: “Món đó thì có đường nhỉ.”

Quý Phong đột nhiên nói: “Giang Diệc, cậu có vẻ hiểu biết về việc này nhỉ.”

Giang Diệc sửng sốt một chút, sau đó hưng phấn mà nắm lấy cánh tay cậu: “Cậu ghen sao?”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc nghiêm túc nói: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi chưa từng thích ai, cũng chưa từng theo đuổi ai đâu!”

Quý Phong mặc kệ anh: “Chả liên quan đến tôi——”

Giang Diệc kích động nói: “Tử Mao có thể làm chứng! Không tin thì cậu có thể hỏi cậu ta.”

Quý Phong: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Giang Diệc: “Cậu có phải nghe được điều tai tiếng gì rồi phải không? Tôi biết là sẽ có người bịa đặt tôi tình sử phong phú, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn. Nhưng đây chỉ là lời đồn. Cậu nhìn tôi xem có giống người có tình sử phong phú không? Cậu đừng nóng giận nữa được không?”

…… Quý Phong ở trong tiếng lải nhải của anh đã làm xong một bài toán đạo hàm, rót nước ra ly rồi uống.

Giang Diệc thở dài: “Tình huống của tôi cậu cũng biết mà, vóc dáng quá cao, không dễ tìm bạn gái.”

Quý Phong thấp hơn anh một chút, lòng tự trọng bị sỉ nhục: “…… Cút đi.”

Giang Diệc bi thương nói: “Không có cô gái nào thích tôi đâu, nếu có thì cũng chỉ là coi trọng tôi cao lớn hùng mạnh, khí chất anh tuấn, muốn tôi chiến đấu để bảo vệ họ .”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc: “Còn có thể nhìn trúng tôi ở phương diện có tiềm năng học tập, muốn tôi dạy cho các nàng làm bài.”

Quý Phong: “……Ở phương diện học tập, cậu đúng là có thừa tiềm năng thật.”

Giang Diệc nhìn cậu chăm chú: “Quý Phong à, ở thế giới này, tốt xấu gì tôi cũng đều lãnh đủ, cậu cho tôi một cái ôm được không?”

Quý Phong mặc kệ anh.

3,

Buổi chiều có tiết thể dục, thầy giáo Lưu liền tìm tới thầy Tiểu Chu xin tiết. Thầy Lưu chưa kịp mở lời, thầy Tiểu Chu liền nhiệt tình nói: “Thầy Lưu có muốn cùng nhau rèn luyện thân thể không nào?” Không cho thầy ấy thời gian mở miệng, một hai phải lôi kéo người ta cùng nhau học thể dục.

Thầy Lưu tức giận báo cáo đến hiệu trưởng.

Hiệu trưởng tìm thầy Tiểu Chu nói chuyện.

Trên đường đến phòng hiệu trưởng, thầy Chu khí thế hiên ngang, không khiêm tốn, không kiêu ngạo.

Vào văn phòng, hiệu trưởng nói: “Thầy Chu.”

Thầy Chu nịnh nọt nói: “Cứ gọi tôi là Tiểu Chu cũng được ạ.”

Hiệu trưởng: “……”

Thật không dễ để tuyển được một thanh niên có lí lịch sạch đẹp. Hiệu trưởng: “Tới đây đi, mời cậu ngồi.”

Tiểu Chu nói: “Đạo đức, trí tuệ, thể lực phải được phát triển toàn diện, một tuần chỉ có được một tiết thể dục thôi, mời ông nhìn thể trạng của các em học sinh nam, mỗi khi nhìn họ, tôi cảm thấy thật buồn lòng, các bạn học nam gầy đến mức như cây gai, chắc không thể vác nổi súng mà xung phong ra chiến trường.”

……Các bạn học sinh nam đồng loạt hắt hơi, hoài nghi Tiểu Chu rốt cuộc cũng lộ ra nguyên hình, đang ở đâu đó chủ động bán đứng lớp.

Hiệu trưởng: “Anh ta đã có thói quen chiếm tiết dạy của người khác từ lâu rồi, cậu cũng nên nhường anh ta một chút.”

Tiểu Chu: “Sức khỏe ông ấy cũng không tốt lắm, vậy mà phải nhọc lòng thêm vì học sinh. Tôi cũng chỉ là muốn giúp ông ấy thôi.”

Sau đó, lâu lâu thầy Tiểu Chu lại tìm đến thầy Lưu để cùng rèn luyện thân thể. Thầy Lưu mặt đen như đáy nồi, thật sự chịu đựng không nổi, nhốt chính mình trong văn phòng mà khóc.

4,

Vào tiết tự học buổi tối, Giang Diệc e thẹn nói: “Hôm nay được Khuất lão tiên sinh truyền cảm hứng, tôi liền có hứng ngâm thơ.

Quý Phong: “…… Khuất lão tiên sinh là ai?”

Giang Diệc: “Là Khuất Nguyên đó.”

…… Khuất Nguyên nghe xong liền muốn đánh người.

Giang Diệc nũng nịu nói: “Nó hơi ngắn, nhưng tôi ngoại trừ làm thơ hơi ngắn, thì chỗ nào cũng đều dài.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc bắt đầu đọc diễn cảm: “A, Tiểu Phong Phong.”

Quý Phong suýt nữa bóp gãy cây bút.

Giang Diệc giàu cảm tình nói: “Cơn gió thổi qua, lửa liền cháy lan ra đồng cỏ ——”

“Câm miệng,” Quý Phong thật sự nghe không vào, đánh gãy lời anh, “Cậu mau giải đề vật lý đi, lần trước vật lý có phải cậu chỉ mới đạt được 15 điểm?”

Giang Diệc không nói.

Quý Phong không ngờ tới việc anh đột nhiên sinh thẹn trong lòng , đang muốn an ủi anh. Sau đó nghe được Giang Diệc nói: “Cậu như vậy là đang để ý đến tôi à?”

Quý Phong: “?”

Giang Diệc: “Quả nhiên cậu đang âm thầm chú ý đến tôi!”

Quý Phong: “……”

5,

Liên tục mấy ngày sau, từ trong ngăn kéo, Quý Phong đều có thể lấy ra đồ ăn vặt, quả quýt, cậu ngẩng đầu thẳng thắn đối diện với ánh mắt của Giang Diệc.

Quý Phong nhảy dựng lên: “Giang Diệc, cậu đang làm cái quỷ gì vậy?”

Giang Diệc xoắn xít ngượng ngùng: “Chính là…… Chính là ý tứ đó…… Cậu hiểu…… mà……”

Tôi thì biết cái gì chứ. Quý Phong nóng đỏ mặt.

Giang Diệc: “Cậu không ăn sao?”

Quý Phong lạnh nhạt nói: “Tôi đang nóng người đây này.”

Giang Diệc lập tức nói: “Cậu nên uống nhiều nước ấm!”

Quý Phong: “Cảm ơn.”

“Tôi đi lấy cho cậu nước ấm.” Nói xong liền cầm lấy li nước của Quý Phong chạy đi.

Quý Phong: “……” Mình lỡ tạo cái nghiệt gì vậy trời.

Giang Diệc cầm ly nước ngoan ngoãn xếp hàng.

Những người phía trước nhìn thấy anh, liền tự giác nhường đường.

Giang Diệc có phong độ, xua tay, làm hành động chưa từng có, lên tiếng thuyết giảng đạo đức: “Tôi phải tuân theo thứ tự đến trước và sau chứ.”

“Tôi hỏi cậu” Quý Phong nhìn Giang Diệc đưa li nước tới, cảnh giác nói: “Cậu có nhổ nước miếng vào li nước này không?”

Trái tim của Giang Diệc lại bị chọc một chút: “Cậu thật đáng yêu.”

Giang Diệc lại cả giận nói: “Nhưng cậu không được ở trước mặt người khác đáng yêu như vậy.”

Quý Phong: “……”

6,

Giang Diệc mê đắm Quý Phong, không còn màng đến chuyện đánh nhau, chủ động tìm Tử Mao nói chuyện phiếm.

Tử Mao trải qua lần trước ăn cẩu lương, đã bình tĩnh rất nhiều, không còn khủng hoảng vì anh nữa, khuyên nhủ: “Là do nữ sinh xấu quá sao? Vẫn là anh như vầy thật khó coi? Kỳ thật tôi cảm thấy trước kia mối quan hệ giữa anh với các bạn nữ cũng không tồi mà.”

Giang Diệc cũng không nghĩ nhiều: “Hai anh em ta trước kia chưa từng nói qua chuyện yêu đương nhỉ?”

“Có bàn về chuyện đó, nhưng anh nói, hung nô chưa diệt, thì làm sao tính tới chuyện yêu đương,” Tử Mao đau lòng nói, “Trước kia anh trông thật oai, còn bây giờ thì…….”

Giang Diệc: “……”

Tử Mao: “Hỏa ca, anh thật sự muốn yêu Quý Phong ư?”

Giang Diệc: “……”

Tử Mao thấm thía nói: “Kỳ thật cong cũng không có gì đâu, nhưng em sợ anh bị Quý Phong đá ,…… Đương nhiên đây là chuyện riêng của anh. Trọng yếu ở chỗ anh là lần đầu tiên yêu đương, lại tương đối ngốc nghếch, có thể chịu nhiều điều đáng thương.”

Giang Diệc: “……Cậu có phải là bạn tôi không vậy?”

Tử Mao nói thẳng thắn, không kiêng nể: “Vậy anh nói đi anh có cái gì để người ta thích anh?”

Giang Diệc thanh âm trong trẻo nói: “Anh đẹp trai cùng nhiều tiền, sức mạnh cùng chỉ số thông minh, còn có tài hoa nữa.”

Tử Mao kinh ngạc nói: “Thuốc anh uống khi nào mới hết tác dụng vậy, em thấy anh lại phát bệnh nữa rồi đó?”

Giang Diệc: “……”

7,

Đến phòng học, Giang Diệc liền nhìn thấy có người hẹn Quý Phong cuối tuần đi xem phim.

Giang Diệc tức giận đến mức ngủ không được, chăm chú nghe giảng hết một tiết học, tích cực chủ động giơ tay phát biểu, tan học còn ở lại tiếp tục ghi chép.

Quý Phong: “……”

Giang Diệc vẫn là không nhịn được, dùng giọng nói lãnh cảm mà bắt chuyện với Quý Phong: “Cậu đi học không tập trung.”

Quý Phong: “Liên quan gì đến cậu, tự quản lí tốt đôi mắt của mình đi, đừng nhìn tôi nữa.”

Giang Diệc không nói lời nào, qua một lát, làm bộ không thèm để ý hỏi: “Cuối tuần cậu có muốn cùng tôi đi xem phim không?”

Quý Phong: “Không đi.”

Giang Diệc biểu tình mất mát: “Tôi biết rồi, cậu muốn đi cùng người khác chứ gì.”

Quý Phong nhìn anh một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi đã từ chối người ta rồi.”

Giang Diệc lập tức thay đổi biểu cảm trên mặt, cười thật tươi: “Tôi biết rồi.”

Quý Phong nghiêm mặt : “Biết rồi mà còn làm phiền tôi à?”

Giang Diệc: “Tiểu Quý Quý, tôi phát hiện cậu đối với tôi ngày càng không có kiên nhẫn, trước kia còn sẽ vờ làm bộ mặt lãnh đạm, hiện tại cậu lười ngụy trang quá đấy.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc kéo tay áo cậu: “Nói thật, thời gian gần đây mới ra một bộ phim phóng sự, nói về kim tự tháp ở Ai Cập, tôi đã xem qua một chút rồi, nó có điểm đánh giá đặc biệt cao. Cậu có muốn đi không?”

Quý Phong biết từ chối cũng vô dụng, hít sâu, bình tĩnh nói: “Đi.”

Giang Diệc lại không vui: “Cậu vì cái gì mà không từ chối tôi? Cậu như vậy khiến tôi không có cảm giác đạt được thành tựu.”

Quý Phong: “……” Cậu ta chính xác có bệnh mèo.

Giang Diệc lộ ra hàm răng trắng: “Chúng ta sẽ gặp nhau vào buổi chiều ở quảng trường có tượng điêu khắc đầu chó nha.”

Quý Phong: “Được, cậu có thể yên lặng được rồi.”

Giang Diệc lại nhắc nhở: “Nhớ mang theo thẻ chứng minh nhân dân đấy.”

Quý Phong nhìn anh một cái: “Xem phim mà phải dùng thẻ chứng minh nhân dân hả?”

Giang Diệc ném cho cậu một câu “Vào phòng cần dùng” liền bỏ chạy.

Quý Phong: “……”

8,

Vào buổi chiều, trước khi vào phòng chiếu phim, Giang Diệc cứ nhất quyết đòi mua bỏng ngô để ăn trong giờ công chiếu. Một hộp bỏng ngô cỡ lớn, đặt ở giữa, cậu ăn một chút, tôi ăn một ít, đầu ngón tay chạm vào của chúng ta chạm vào nhau nhiều ái muội.

Nhưng Quý Phong không ăn.

Giang Diệc phải thường nhắc nhở Quý Phong ăn một ít. Qua một lát, anh lại sợ cổ họng của cậu bị khô nên lo lắng bảo cậu uống nước.

Vì là phim phóng sự nên người rất ít, Giang Diệc lén lút dựa gần Quý Phong, đem bỏng ngô đưa đến bên miệng Quý Phong.

Quý Phong lười để ý đến phản ứng của anh, há miệng ăn xong.

Đầu ngón tay anh vô tình đυ.ng phải đôi môi mềm mại của cậu, cả người Giang Diệc đều không ổn.

Quý Phong quay đầu nhìn anh.

Lúc này, Giang Diệc mới đem ngón tay từ trên môi cậu buông xuống, hạnh phúc mà cắn một hạt bỏng ngô.

Quý Phong: “……”

Xem xong bộ phim, Giang Diệc còn muốn uống trà sữa, uống xong trà sữa, Giang Diệc còn muốn ăn thịt xiên.

Liền như vậy kéo dài tới khi trời tối.

Quý Phong lẳng lặng quan sát xem anh muốn làm gì.

“Mệt quá.” Giang Diệc nhìn cậu, đôi mắt sáng lấp lánh đầy hàm ý.

Quý Phong chỉ có thể nói: “Đã trễ thế này, không bằng đêm nay cậu ở lại nhà tôi đi.”

Giang Diệc thở dài: “Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.”

Quý Phong: “……”

9,

Quý Phong đưa anh về nhà mình.

Về đến nhà, Quý Phong bật đèn, cởϊ áσ khoác, sau đó không cẩn thận từ trong túi rơi ra trên mặt đất thẻ chứng minh nhân dân.

Giang Diệc sợ ngây người: “Cậu mang theo thẻ chứng minh nhân dân để làm gì?”

Quý Phong nhàn nhạt nói: “Cậu nói tôi mang đi mà, vào phòng phải dùng.”

Giang Diệc vành tai đỏ lên: “Cậu! Ở trước mặt người khác không được làm như vậy! Thật là quá đáng.”

Quý Phong: “Ừ.”

Giang Diệc lại nói: “Nhưng quả thật ảnh của cậu trong thẻ rất đẹp .”

Quý Phong: “……”