Chương 8: Đại học bá rất bênh vực người của mình

Edit: Chi Lan

Beta:

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

1.

Giang Diệc thường xuyên than thở rằng mình có đường tình duyên gập ghềnh, đường học tập gập ghềnh, đường trở thành học sinh giỏi cũng gập ghềnh, chỉ có đường trở thành đại nam thần là thuận buồm xuôi gió, thật là đáng buồn.

Quý Phong mặc kệ anh.

Giang Diệc: “Quý Phong à, Quý Phong ơi.”

Quý Phong đẩy bút viết nhanh.

Giang Diệc thở dài: “Tôi của bây giờ cũng tốt, nhưng thành tích học tập vẫn rất quan trọng, nhiều lúc tôi cảm thấy mình chẳng đáng mặt làm anh lớn.”

Quý Phong không buồn để ý tới.

Giang Diệc kiên nhẫn dùng ngoại hình để làm vũ khí tấn công, cố tình quấy nhiễu Quý Phong bằng vẻ đẹp trai do trời sinh của mình.

Quý Phong giải xong bài cuối cùng, quăng cây bút sang một bên: “Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa!”

Giang Diệc cười quyến rũ: “Quả nhiên, cậu vẫn là tự ti, lòng dạ hẹp hòi, không dám so kè nhan sắc với người khác.”

Quý Phong nhảy dựng lên, cầm quyển sách giơ lên: “Giang Diệc ——”

Lúc này vừa vặn có người đi ngang qua không cẩn thận đυ.ng phải cái bàn, sách của Quý Phong từ trên bàn rơi xuống mặt đất, người kia vội xin lỗi cậu, ngồi xổm xuống nhặt lên cho cậu.

Quý Phong thu lại dáng vẻ hung hăng vừa rồi khi đối mặt với Giang Diệc, ngồi xổm xuống nói: “Không sao, để tôi tự làm.”

Giang Diệc cảm thấy tổn thương: “…… Đối với người khác, cậu nói chuyện đều khách sáo, ôn nhu, còn đối với tôi thì nói chuyện hung hăn?”

Quý Phong lạnh lùng, liếc mắt nhìn anh.

Giang Diệc khó chịu, không nói lời nào.

Quý Phong: “Bởi vì người ta lịch sự.”

Giang Diệc lập tức nói: “Tôi cũng rất lịch sự.”

Quý Phong: “Vậy sao?”

Giang Diệc không phục nói: “Tôi thật sự rất có phép lịch sự.”

“Ừ.” Quý Phong gật gật đầu, mở sách giáo khoa ra: “Nếu cậu rất có phép lịch sự thì đừng làm phiền tôi nữa.”

Quý Phong đang đọc sách, bên tai truyền đến thanh âm của Giang Diệc: “Xin chào.”

Quý Phong ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Diệc lịch sự nói: “Xin chào, làm phiền một chút, xin hỏi tôi có thể hôn cậu được không? Cảm ơn.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc lại lịch sự, lặp lại một lần.

Quý Phong cười một chút: “Đương nhiên là có thể.”

Giang Diệc ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới nói: “Sao cậu không đối xử với tôi như mọi khi?”

Quý Phong buông đồ vật trong tay ra, chống cằm, rất có hứng thú nhìn anh.

Giang Diệc giật giật yết hầu: “Nếu tôi hôn cậu, cậu sẽ cho tôi một danh phận phải không?”

Quý Phong không hề nghĩ ngợi: “Không cho.”

Rốt cuộc Giang Diệc cũng tìm được cho mình một lối thoát: “Tôi đây chẳng thèm hôn cậu nữa.”

Quý Phong giống như đánh thắng trận, cúi đầu làm gì đó.

Giang Diệc coi trọng trinh tiết của mình, lải nhải: “Tôi cảm thấy mình bị thua thiệt rồi.”

Quý Phong: “……”

2,

Giang Diệc bất ngờ di chuyển tay đến gần ngón tay của Quý Phong, sau đó rất biết cư xử đúng mực, duy trì khoảng cách, không dám lộn xộn.

Vừa định chạm vào tay Quý Phong một chút, Tử Mao đột nhiên chạy tới, Giang Diệc hoảng sợ, nhanh chóng rút tay lại, nghiêm túc nói: “Lại có chuyện gì mà khiến cậu vội vàng chạy tới đây?”

Tử Mao: “…… Bây giờ anh vẫn chưa có bạn à!”

Giang Diệc vốn định nói: “Tôi đã sớm quen với nỗi đau khó có bạn vì quá đẹp trai rồi”. Nhưng anh nhất thời thay đổi chủ ý, đáng thương nhìn về phía Quý Phong.

Quý Phong không ngẩng đầu lên: “Cậu ta có bạn mà.”

Giang Diệc lập tức cười như hoa.

Tử Mao: “……”

Tử Mao tức giận, mắng anh: “Cậu là chú cô sinh*, làm gì có ai thích làm bạn với cậu được.”

*Chú cô sinh: kiểu người sống đơn độc.

Vừa rồi, Giang Diệc được nếm thử vị ngọt, nên tiếp tục giả vờ đáng thương nhìn về Quý Phong, kéo kéo tay áo cậu: “Tên đó mắng tôi.”

Tử Mao sợ ngây người.

Quý Phong ngẩng đầu nhìn Tử Mao, liếc mắt một cái, nói: “Có tôi thích cậu ta đấy.”

Tử Mao: “……”

Giang Diệc lập tức vui vẻ đến không biết trời nam đất bắc, quên luôn việc khoe khoang với Tử Mao.

Tử Mao: “Giang Diệc, cậu ——”

Quý Phong nhìn cậu ta một cái, đầy mặt đều viết “Đây là người của tôi, cậu không được mắng” đặc biệt bênh vực người của mình.

Giang Diệc đắc ý dùng khẩu hình nói với Tử Mao: Quý Phong nói thích tôi đấy.

Tử Mao buột miệng thốt ra: “Sao có thể có người thích anh được, đôi mắt mù mới có thể thích anh.”

Giang Diệc tỏ vẻ đáng thương núp ở phía sau Quý Phong, giống như một đứa bé không chịu nổi mưa rền gió dữ.

Tử Mao nhìn thấy hành động của anh, sợ ngây người.

Quý Phong ném ra một câu: “Ừ, là mắt tôi mù” tiếp tục vẽ giống như không có ai ở đó.

Giang Diệc vẻ mặt hạnh phúc, hận không thể ôm lấy Quý Phong hôn lấy hôn để, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tử Mao.

Tử Mao bị ngược đến hộc máu, mấy ngày sau không tìm đến Giang Diệc nữa.

Giang Diệc tự luyến nói: “Tôi biết tôi là người đặc biệt với cậu mà.”

Quý Phong cáu kỉnh nói: “Cậu đặc biệt phiền, mau làm bài tập đi!”

“Tôi muốn đưa cậu đến một chỗ.” Giang Diệc tiến đến bên tai cậu, nói gì đó.

Quý Phong nghĩ, nói: “Được, cậu chờ đến tiết thứ hai của giờ tự học buổi tối đi.”

Vì thế họ hẹn nhau cùng trốn tiết thứ hai của giờ tự học buổi tối.

3,

Thật trùng hợp, thầy Tiểu Chu đột nhiên dùng tiết thứ hai của giờ tự học để họp lớp.

“Các bạn muốn có một kì nghỉ sớm phải không?!” Các bạn học trong nháy mắt liền có tinh thần, trăm miệng một lời nói.

Tiểu Chu nói: “Không được đâu.”

“Ơ.” Mọi người đồng loạt xuống tinh thần.

Tiểu Chu gõ gõ bảng đen trên bục giảng: “Mọi người ngồi xuống, xếp thành một vòng tròn để họp lớp đi.”

Mọi người loảng xoảng kéo bàn ghế, làm thành một vòng tròn.

Thầy Tiểu Chu cười hì hì, phát cho mỗi bạn một cây kẹo mυ"ŧ.

…… Các bạn học ngậm kẹo que trong miệng, còn ở trong lòng thầm mắng thầy keo kiệt.

Hôm nay trạng thái tinh thần của thầy không tồi, còn phát kẹo, vì thế có người suy đoán: “Thầy có người yêu rồi phải không?”

Thầy Tiểu Chu bị chọc vào tận đáy lòng, lạnh nhạt nói: “…… Cái không nên hỏi thì đừng có hỏi.”

Phía dưới: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

Tiểu Chu hắng giọng, nói: “Thôi được rồi, nói chuyện nghiêm túc thôi, chúng ta bàn vào chuyện chính nào.”

Thầy Tiểu Chu khoanh tay lại, khen ngợi: “Kì thi vừa rồi, các em biểu hiện rất tốt.” Thầy cảm thấy mình đang nuôi dạy một đoàn tiểu phượng hoàng.

Đoàn tiểu phượng hoàng ríu rít: “Dạ thầy.”

Thầy Tiểu Chu hào hứng nói: “Đặc biệt là bạn học Quý Phong của chúng ta ——”

Thầy rất vui vẻ muốn ngắm nhìn Quý Phong.

Mọi người cũng đồng loạt muốn chiêm ngưỡng Quý Phong, nhưng không ai thấy cậu, tìm nửa ngày trời, cũng không tìm được.

Sau đó mọi người phát hiện học sinh đạt hạng nhất đã trốn học.

4,

“Nơi đó ở đâu vậy?”

“Sắp tới rồi.”

Sân thể dục ở phía sau trường có một cái cây khô, nằm ở nơi khuất tầm nhìn, ngày thường không có ai qua lại đây.

Tối hôm qua, Giang Diệc từ đây trèo tường đi ra ngoài suốt đêm, vừa tới gần, anh liền nghe thấy vài tiếng kêu yếu ớt.

“Là nơi này.” Giang Diệc gạt bụi cỏ khô sang một bên, qua ánh sáng từ đèn pin của chiếc điện thoại, anh có thể nhìn thấy bên trong có một con chó con đang run bần bật.

Chó con bị xâm phạm lãnh địa, liền nhìn bọn anh chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, vừa sủa vừa lui về phía sau, phát ra tiếng sủa thấp thấp.

Một chân nhấc lên, không dám chạm đất, giống như là bị thương, có vết máu mờ.

Giang Diệc chạm vào Quý Phong, nhắc cậu nhìn về phía sau chó con. Lúc này, Quý Phong mới phát hiện ở phía sau nó còn có một con cún con khác.

Quý Phong nhìn chó con, cậu cho nó thấy bản thân không có địch ý, giúp nó bình tĩnh lại, cậu nhẹ nhàng nâng lên cái chân bị thương của nó.

Theo phản xạ có điều kiện, chó con rụt mình lại một chút, sau đó liền ngoan ngoãn im lặng.

Quý Phong cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, phát hiện có một mảnh gỗ sắt nhọn cắm vào bàn chân của nó, còn lộ một chút ra bên ngoài, cậu liền nhờ Giang Diệc đi đến phòng y tế mua cồn cùng băng gạc.

Giang Diệc rất mau liền trở lại, nhân tiện mang thêm mấy cây xúc xích, một chai nước cùng sữa bò.

Quý Phong giúp nó xử lí đơn giản miệng vết thương một chút, cho nó ăn, đem sữa bò rót vào phiến lá, để hai con chó vươn đầu tới, thè lưỡi liếʍ.

Bọn họ tính toán với nhau, sang ngày hôm sau, trong thời gian ăn cơm trưa, mang hai chú chó con bị lưu lạc tới trạm cứu trợ động vật.

Ngày hôm sau, họ tới xem, hai chú chó đều chạy rồi.

5,

Giang Diệc quàng vai cậu, cảm thán nói: “Tại sao cậu đối xử với tôi lại không có chút tình cảm yêu thương nào vậy?”

Quý Phong mặt vô biểu tình, động động bả vai.

Giang Diệc khẩn trương kéo vai cậu, cả người đều dán ở trên người cậu: “Tôi cũng là một sinh mệnh lớn đó nha.”

Quý Phong: “Buông ra, coi chừng va chạm bây giờ.”

Giang Diệc: “Không buông.”

Quý Phong siết chặt cổ tay anh.

Giang Diệc lập tức hoảng sợ nói: “Xin cậu đừng động tay động chân với tôi mà!”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc: “Ban ngày ban mặt, cậu đừng làm chuyện gây tổn hại đến đến thể diện của nhà trường chứ.”

6,

Hai người bọn họ bị phát hiện đã trốn học, Quý Phong nói thân thể không được khỏe, Giang Diệc đưa cậu đến phòng y tế, vì thế cả hai đều được miễn đi làm bản kiểm điểm.

Giang Diệc cọ vào người anh, thực vô cùng cảm kích: “Vì không muốn tôi chịu phạt, tôi không ngờ cậu không tiếc hi sinh danh dự của mình luôn đấy.”

Quý Phong nhàn nhạt nói: “Không sao, tình cha con mà nói chuyện này để làm gì?”

Giang Diệc: “……”

Giang Diệc kêu lên: “Cậu thật quá đáng yêu luôn!”

Quý Phong: “Cút đi.”

Giang Diệc thẹn thùng nói: “Cậu biết rồi đấy, con người của tôi tương đối dễ ngại.”

Quý Phong: “……”

Giang Diệc nhìn cậu: “Nhưng tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn đến cậu.”

Quý Phong: “Không cần cảm ơn.”

Giang Diệc còn muốn quấy rầy cậu: “Cảm ơn.”

Mặt Quý Phong lạnh nhạt: “Nếu muốn cảm ơn, thì cậu quỳ lạy tôi đi.”

Giang Diệc ngượng ngùng nói: “Chuyện này nên để tới thời điểm cầu hôn hãy làm.”

Quý Phong nhìn anh, ánh mắt lập tức liền xem thường: “Cầu hôn là quỳ một gối xuống đất đấy.”

“Ừm.” Giang Diệc đỏ mặt: “Tôi sẽ nhớ kỹ.”

…… Cậu nhớ kỹ cái gì? Sao lại trưng ra vẻ mặt này? Vì sao chúng ta lại thảo luận chuyện này?

Quý Phong ho nhẹ một tiếng: “Tôi là sợ cậu sau này mất mặt thôi.”

Giang Diệc mỉm cười với cậu, cậu nhìn vào đôi mắt anh, trong mắt anh, cậu giống như là cả thế giới của anh.

Quý Phong dời tầm mắt sang chỗ khác.

Giang Diệc giơ tay, vuốt ve sườn mặt cậu.

Quý Phong lập tức đỏ mặt, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Cậu làm gì vậy.”

Mặt Giang Diệc còn đỏ hơn cậu, trong đầu bối rối nghĩ tới tương lai.

Quý Phong: “…… Cậu đang suy nghĩ miên man cái gì đó?”

Giang Diệc: “Tôi đang nghĩ mình có thể động tay động chân với cậu được không?”

Quý Phong: “Không được, cậu mau biến đi.”

Giang Diệc đành phải lịch sự nói: “Xin chào, xin quấy rầy một chút, xin hỏi tôi có thể động tay động chân với cậu được không? Cảm ơn.”

Quý Phong: “……”