Chương 5.2

Thời Dục dừng một chút, “Chi bằng…”

Cố Kiểu Uẩn hiểu ý của hắn, “Anh muốn thế nào?”

Thời Dục nghĩ một lát, sau đó thử nói: “Mυ"ŧ nó?”

Cố Kiểu Uẩn chưa để Thời Dục nói hết đã bẻ cổ tay hắn, “Nằm mơ!”

Thời Dục ôm chặt lấy Cố Kiểu Uẩn, “Dùng tay! Dùng tay cũng được!”

Cố Kiểu Uẩn biết đây là đường lui, dù sao cũng không uổng công anh phản kháng. Thời Dục kéo anh ngồi trên sofa, ý muốn anh vén áo tắm dài của mình lên, đương nhiên Cố Kiểu Uẩn không muốn nhìn, để tự hắn cởi.

Thời Dục nhướn mày, thành thạo cởϊ áσ tắm ném qua một bên, còn thuận tiện cởi luôn cả qυầи ɭóŧ để lộ dươиɠ ѵậŧ còn đang ngủ đông.

Cố Kiểu Uẩn giống như bắt kẻ thù tóm lấy nó, anh rất ít khi thủ da^ʍ, làm thế này lại hơi lạ lẫm, chỉ có thể máy móc cửa động hai tay.

Lúc nhìn thấy anh cầm dươиɠ ѵậŧ của mình Thời Dục nhịn không được thở hổn hển, nhất thời mặt Cố Kiểu Uẩn nóng lên, da đầu anh căng cứng động tác cũng nhanh hơn, nhưng Thời Dục vẫn không có động tĩnh nào, thở dốc ngày một nặng hơn nhưng không hề bắn.

Tay Cố Kiểu Uẩn đã tê rần, tốc độ cũng chậm lại, Thời Dục bất mãn, thở gấp giục Cố Kiểu Uẩn nhanh hơn, mặt Cố Kiểu Uẩn đen thành đáy nồi, bắt đầu vuốt ve qυყ đầυ vểnh lên, Thời Dục càng kêu to hơn, trong miệng khàn khàn rêи ɾỉ gọi Cố Kiểu Uẩn là bảo bối.

Nhìn Cố Kiểu Uẩn từ hông tới cổ, Thời Dục híp mắt cũng nhìn được rõ ràng, sau đó lại nắm chặt lấy tay Cố Kiểu Uẩn, để động tác tay anh xóc nhanh hơn, chẳng mấy chốc hắn đã thở dốc bắn đầy ra tay Cố Kiểu Uẩn, còn có một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên người anh.

Cố Kiểu Uẩn mặc kệ Thời Dục vẫn còn đang hưởng thụ cảm giác lêи đỉиɦ mà đi vao phòng tắm tắm rửa, vừa ra ngoài đã thấy hắn nằm dài trên giường, thậm chí còn híp mắt nhìn anh cười xấu xa, Cố Kiểu Uẩn chọn quay lại ngủ trên sofa.

Rõ ràng Cố Kiểu Uẩn đã bị Thời Dục làm cho thay đổi, nhưng cái thay đổi này chẳng mấy chốc đã tan vào không khí.

Thời Dục còn không biết xấu hổ dán trên người anh, thế nên đã lấy được vô số ánh mắt xem thường của Cố Kiểu Uẩn.

Qua một ngày, Cố Kiểu Uẩn bắt đầu gây chuyện.

Đến lúc Thời Dục phát hiện, thú cưng nuôi được ba năm, từ lúc hắn bay từ Mỹ về hai con cá kim long thiếu chút nữa không chống cự nổi ăn no tới nỗi trợn trắng mắt, nếu Thời Dục phát hiện chậm hơn một chút, khả năng cơm tối cũng không cần mua thêm cá.

Thiếu chút nữa đã trở thành kẻ gϊếŧ cá - Cố Kiểu Uẩn không thèm để ý tới gương mặt tức giận của Thời Dục phía đối diện, mà còn cực kỳ hờ hững thả thức ăn cá bước đi.

Thời Dục tức giận không có chỗ phát tiết, hôm sau đã chặn đứng ý đồ muốn cho cá ăn tới chết - Cố Kiểu Uẩn, hung tợn đè anh xuống góc giường, “Em chưa từng nuôi cá sao? Em không biết cá không biết đói no sao?”

Cố Kiểu Uẩn bị người quát không hề hoảng loạn vẻ mặt cực kỳ ngang nhiên, không vì gương mặt hung dữ của hắn mà trở mặt, vô cùng nghiêm túc trả lời: “Không biết, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy.”

Từ ngữ vô cùng đơn giản, nhất thời Thời Dục quên mất mình vừa nói cái gì.

Nhưng sự thật đã chứng minh, thái độ nhận sai tốt đẹp của Cố Kiểu Uẩn không phải thật, anh vẫn tính xấu không chịu đổi, thề không cho cá chết no sẽ không bỏ qua. Sau cùng Thời Dục không ngang ngược bằng Cố Kiểu Uẩn, tuy rằng hắn nổi giận cũng hai ba lần, người nào đó vẫn có thái độ nhận sai cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng sau lưng hắn lại bắt đầu lộ nguyên hình, chết cũng không chịu thay đổi, Thời Dục nhận thua, nhưng vì bảo vệ tính mạng cho cá, hắn phải đưa hai con cá kia về nhà cũ.

Thời Dục vốn còn cho rằng Cố Kiểu Uẩn có thể ngoan ngoãn vì thứ này, nhưng sự thật đã hung hăng tát vào mặt hắn mấy cái, Cố Kiểu Uẩn không cho cá ăn, thì anh lại bắt đầu đưa tay về phía hắn.

Đại thiếu có sở thích rất tao nhã, đối với cây cảnh và nuôi cá rất có hứng thú, đương nhiên hắn chỉ thích nuôi cá kim long, nhưng hoa cỏ thì không giới hạn, cây của hắn từ lớn tới bé nhiều vô số kể không dưới hàng trăm, mới từ Mỹ được chuyển về đã bị kẻ phá cây hạ độc thủ.

Cố Kiểu Uẩn giả vờ rất giỏi, cho dù là nuôi cá hay trồng cây. Tuy cá không ăn mấy ngày cũng không ảnh hưởng thì không nói, chủ yếu không ai nói cho anh biết không cần ngày nào cũng phải cho cá ăn, mà mỗi khi đại thiếu bắt được Cố Kiểu Uẩn cũng chỉ nói: “Đừng cho ăn nữa, cá không biết đói no!”

Cố Kiểu Uẩn chỉ cảm thấy Thời Dục cực kỳ hung dữ, anh không muốn nói chuyện với hắn, chỉ gật đầu ( Có thể một ngày cũng không phải ứng - Cố Kiểu Uẩn gật đầu đối với Thời Dục đây cũng là một thái độ nhận sai ngoan ngoãn!) Nhưng trong lòng người nào đó lại yên lặng ghi nhớ, ngày mai sẽ cho ăn ít đi một chút.