Chương 6.1

Thời Dục khổ không nói nổi, một bên phùng má giả bộ không để ý Cố Kiều Uẩn làm gì ở sân sau, thậm chí còn làm bộ dạng nghiêm trọng nói “Đồ của tôi cũng là của em, em muốn làm gì thì cứ làm đi”, nhưng một bên lại nơm nớp lo sợ, luôn lén lén lút lút quan sát ở phía sau, hắn sợ Cố Kiều Uẩn không vui chuyện gì sẽ nhổ mất hai ba cây quý hay ngắt vài ba đóa hoa nào đó, thế nên càng nghĩ càng ra nhiều chuyện hơn.

Cố Kiều Uẩn không hề biết những suy tính ở trong lòng Thời Dục, anh chỉ quá rảnh rỗi vì không biết làm gì nên mới tìm vài chuyện để làm mà thôi.

Qua mấy ngày quan sát, Thời Dục phát hiện ra cho dù hắn không giở trò đυ.ng chạm tới Cố Kiều Uẩn, anh vẫn coi hắn là không khí, nhưng lúc hắn mà tới gần sờ sờ anh một cái, anh sẽ xù lông lên hung dữ như mèo con, có mấy lần thiếu chút nữa Thời Dục đã bị anh hất tay ra. Thế nên đại thiếu cực kỳ buồn bực, nửa tháng qua hắn cũng được mần thịt người ta đúng hai lần, hơn nữa mỗi khi nhớ tới Cố Kiều Uẩn là đầu sỏ khiến hắn không được ăn no hắn càng bực dọc.

Hôm nay, Cố Kiều Uẩn vừa ăn cơm chiều xong đã chui vào chăn nằm xem phim hoạt hình, thế nên Cố Kiều Uẩn không biết được có người nào đó mang suy nghĩ xấu xa với mình.

Thời Dục như thường ngày leo lên trên giường, vừa định dang tay ôm Cố Kiều Uẩn đã bị anh thản nhiên né tránh, Thời Dục cực kỳ khó chịu, hắn nhìn Cố Kiều Uẩn đắp chăn chỉ để lộ gương mặt thì vỗ vỗ gối của mình nói: “Lại đây, nằm chỗ này.”

Đương nhiên Cố Kiều Uẩn giả điếc, một ánh mắt cũng không thèm liếc hắn, Thời Dục giận tới nghiến răng, liền ôm lấy người kia kéo về phía mình, Cố Kiều Uẩn lập tức xù lông, cứng rắn bẻ tay Thời Dục đang nắm tay mình, “Anh làm gì đấy! Bị bệnh à!”

Thời Dục xoay người một cái, đè lên người anh, bắt đầu đè trên người Cố Kiều Uẩn cọ cọ, hai tay anh bị Thời Dục nắm chặt ép lêи đỉиɦ đầu, anh không dám lộn xộn, bởi vì anh đang dính chặt với người Thời Dục, nếu cả hai phản ứng người còn lại đều phát hiện ra ngay, Cố Kiều Uẩn cố gắng nén lửa giận xuống, hít thở sâu mở miệng hòa giải: “Buông ra, xuống khỏi người tôi đi.”

Thời Dục càng dính chặt, muốn hôn Cố Kiều Uẩn nhưng lại bị anh nghiêng đầu tránh đi, cằm anh bị hắn nắm lấy, Thời Dục cắn răng nói: “Cố Kiều Uẩn, em tính xem bao ngày rồi tôi chưa chạm vào em… Hửm?”

Cố Kiều Uẩn cau mày nhắm mắt lại, “Anh làm thế là cưỡng ép…”

Thời Dục sờ dọc theo sườn mặt Cố Kiều Uẩn dần dần đi xuống dưới, “Em muốn báo cảnh sát sao? Không phải nửa tháng trước em đã biết họ chẳng dám đυ.ng tới tôi?”

Một cảm giác tuyệt vọng ở trong lòng Cố Kiều Uẩn dần lan rộng, anh không hề tin lời của Thời Dục nói “Trừ khi em chết, hoặc tôi chết” có quỷ mới tin lời của hắn, anh biết rõ những loại con nhà quyền thế giống Thời Dục sẽ không bao giờ thật lòng thích một người cả đời, thế nên anh đang đợi Thời Dục hết hứng thú với mình, có lẽ là một tháng, ba tháng, hoặc nửa năm chăng?

“Đại thiếu anh muốn dạng người nào mà chẳng có? Không cần phải giữ chân tôi ở nơi này…”

“...Nhưng tôi thích em như thế, tại sao không chịu nghe lời tôi chút nào?”

Thời Dục chỉ dám để lộ bộ dạng si mê điên cuồng của mình lúc Cố Kiều Uẩn nhắm mắt, hắn hôn lên môi anh, bắt đầu cạy mở khớp hàm, thô bạo mυ"ŧ môi anh, nhưng đến lúc hắn ngậm lấy vành tai xinh đẹp, lại nghe thấy Cố Kiều Uẩn hỏi: “Khi nào có thể thả tôi…”

Thời Dục bắt đầu nôn nóng, hắn phát điên xé áo ngủ mỏng trên người Cố Kiều Uẩn xuống, bàn tay trượt dài trên thân thể trắng nõn luồn vào giữa hai chân đối phương, không chần chừ cắm một ngón tay vào, hoa huyệt khô khốc, Thời Dục đâm rút hai cái đã rút tay ra, hắn nắm chặt cằm Cố Kiều Uẩn, “Em đừng không biết tốt xấu, đi theo tôi có gì không tốt? Một tháng tôi có thể chu cấp cho em số tiền đủ sống tới năm mười năm… Em còn muốn cái gì? Tôi cũng có thể cho em hết…”

“Anh buông tha cho tôi đi, tôi chỉ là một cô nhi lớn lên từ cô nhi viện, sau lại được một người nhặt rác nuôi lớn, nếu tôi không gặp anh, có lẽ tôi vẫn được sống như một người bình thường, có công việc, có cuộc sống bình thường… Tôi chỉ là một người bình thường, tôi đấu không lại quyền thế ngập trời của đại thiếu…”

Thời Dục ngây ngốc nhìn anh, “Em biết thế là tốt, hầu hạ tôi cho tốt, thì em sẽ không phải chịu khổ.”

Cố Kiều Uẩn cười lạnh một tiếng, “Ba tháng hay nửa năm?”

Thời Dục cau mày, “Ba tháng nửa năm cái gì?”

“... Khi nào thả tôi?”