Chương 6.2

Thời Dục nhìn chằm chằm cần cổ trắng ngần của Cố Kiều Uẩn, đột nhiên hắn muốn bóp chặt nó, hắn muốn nghe Cố Kiều Uẩn cầu xin hắn tha cho mình, “Tôi nói rồi, tôi chơi chán sẽ thả em…”

Cố Kiều Uẩn mở trừng mắt, ánh mắt còn mang theo phẫn nộ cùng với lạnh băng, “Nằm mơ đi…”

Thời Dục lấy còng tay trong ngăn kéo ra còng tay anh lại, sau đó lại lấy một cái camera, hắn mở máy để đối diện Cố Kiều Uẩn. Lúc này Cố Kiều Uẩn đang bị Thời Dục đè trên giường, anh không thấy động tác của Thời Dục, chỉ có thể vô lực dãy dụa, Thời Dục bóp chặt eo Cố Kiều Uẩn kéo về phía mình, để eo anh nâng lên, làm ra tư thế quỳ bò. Cố Kiều Uẩn cực kỳ thẹn, không để anh có cảm giác khác, Thời Dục đã nắm dươиɠ ѵậŧ cắm vào trong, tiếng rên đè nặng trong cổ họng, Cố Kiều Uẩn chỉ phát ra tiếng kêu nhỏ nhỏ, nhưng Thời Dục nghe được, hắn bắt đầu nóng nảy đâm thúc, ánh mắt xẹt qua rung động rất nhỏ phía sau lưng Cố Kiều Uẩn, hắn nhìn thoáng qua camera, thấy thân dưới mình kề sát với thân dưới Cố Kiều Uẩn, sau đó hắn bóp cằm Cố Kiều Uẩn hướng về phía camera.

Cố Kiều Uẩn mờ mịt ngẩng đầu nhìn phía tủ ở đầu giường, nhìn chằm chằm một lúc tầm mắt mới nhìn tới camera trên đó.

Giống như bị sét đánh một cái, nội tâm Cố Kiều Uẩn nhảy lên cảm giác hổ thẹn cùng với sợ hãi, anh không tin nổi Thời Dục lại dùng vật này.

Bởi vì quá sợ hãi nên hai mắt Cố Kiều Uẩn mờ mịt làm cho Thời Dục cảm thấy an tâm hơn, hắn biết mình đã nắm được điểm ý chí mạng của Cố Kiều Uẩn.

Hắn mở miệng uy hϊếp: “Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, nếu không tôi không dám chắc ngày mai em có trở thành tiêu điểm chú ý đầu tiên của thành phố A…” Nói rồi lại thô bạo thúc vào sâu hơn.

Thời Dục càng kí©h thí©ɧ, trong phòng vang lên tiếng thân thể va chạm vào nhau bôm bốp, tiếng đâm rút lép nhép vang vọng, hắn thúc hông dưới, dươиɠ ѵậŧ thô dài đỉnh tới miệng tử ©υиɠ khép kín ở sâu bên trong, nháy mắt cơ thể Cố Kiều Uẩn cứng đờ, hai tay anh nắm chặt lấy ga trải giường, muốn bò về phía trước để trốn.

Thời Dục lại thô bạo đỉnh vào hai cái, sau đó kề sát bên tai anh: “Hử? Đây là cái gì, không ngờ em không chỉ nhiều ra một cái l*и da^ʍ mà còn có cả tử ©υиɠ…”

Cố Kiều Uẩn biết Thời Dục muốn đυ. mở cửa tử ©υиɠ, anh dùng chút sức lực cuối cùng điên cuồng dãy dụa, “Anh… Đồ điên, cút đi… Đừng chạm vào tôi…”

Thời Dục nắm chặt lấy eo Cố Kiều Uẩn, tốc độ càng nhanh hơn, càng đỉnh càng sâu hơn, chẳng mấy chốc đã đυ. cửa tử ©υиɠ hé miệng, Cố Kiều Uẩn đau cắn chặt gối, nơi mềm mại nhất của cơ thể bị người khác cưỡng ép mở ra rất khó chịu, anh không nhịn được khóc nức nở, cả mặt cũng chôn vào gối đầu.

Thời Dục càng bám chặt không buông đυ. liên tiếp vào cửa tử ©υиɠ, tử ©υиɠ hé ra một cái miệng nhỏ, hắn khó nhịn cắm vào trong, nhưng miệng tử ©υиɠ quá nhỏ, chỉ có thể vừa nửa qυყ đầυ, nháy mắt cả người Cố Kiều Uẩn bắn lên, tiếng nức nở cũng không nhịn được, “... Đau… Đau quá… Mau đi ra…”

Thời Dục đi được nửa đường cũng không hề thoải mái, hắn quay qua dỗ Cố Kiều Uẩn: “Ngoan… Nhịn một chút là được…” Sau đó lại thúc eo đỉnh vào sâu hơn.

Nháy mắt Cố Kiều Uẩn im bặt, cảm giác đau đớn vì tử ©υиɠ bị mạnh bạo đυ. vào xông thẳng lên tận não, hai tay đang nắm chặt cạnh giường buông ra, nước mắt thi nhau lăn xuống, dưới thân chỉ có thể vô lực mềm nhũn. Thời Dục hôn mặt anh, dưới thân vẫn không dừng lại cắm sâu vào trong, càng vào sâu bên trong càng nóng, giống như một cái miệng nhỏ tham lam cắи ʍút̼, mυ"ŧ tới nỗi da đầu Thời Dục tê tái, hắn thử đυ. vào mấy cái, mỗi một động tác đều cảm nhận được Cố Kiều Uẩn run rẩy, hắn điên cuồng đâm rút mấy chục cái sau đó đâm vào hai cái, Cố Kiều Uẩn biết hắn muốn bắn, giọng nói run rẩy nghẹn ngào vô dụng: “Đừng… Đừng bắn… Ở trong.” Thời Dục đang nứиɠ điên, không thèm để ý lời nói của Cố Kiều Uẩn, thở gấp xuất tinh ở bên trong, hắn nằm đè trên người Cố Kiều Uẩn thở dốc, hai tay vẫn siết chặt eo anh.

Cố Kiều Uẩn sớm đã nằm im trên giường không cử động, chỉ có thể để Thời Dục ôm mình tới phòng tắm.

Thời Dục nhìn chằm chằm sắc mặt đỏ bừng của Cố Kiều Uẩn, lúc này là thời điểm Cố Kiều Uẩn ôn hòa nhất, anh nhắm mắt lại, để cho người ta thấy bộ dạng ngoan ngoãn một cách giả dối, nhưng Thời Dục biết rõ anh là người cho dù bị đánh nát xương cốt cũng không bao giờ chịu cúi đầu. Hắn rửa sạch người Cố Kiều Uẩn nhưng nơi sâu nhất trong anh lại không rửa sạch, hắn có tâm tư khác, nếu có thể nói, hắn hi vọng Cố Kiều Uẩn có thể sinh ra một đứa con mang dòng màu của cả hai.