Chương 10: Điên cuồng (H)

Ánh trăng bàng bạc xuyên qua lớp kính, chiếu lên hai cơ thể trần trụi, nhớp nháp đang quấn lấy nhau. Làn da trắng trẻo, mịn màng nổi bật trên nền da ngăm bóng loáng tạo ra sự tương phản kí©h thí©ɧ thị giác. Chàng trai ngồi trên giường, vòm ngực trần phập phồng kịch liệt, một tay cậu chống ra sau, một tay nắm lấy eo nhỏ của người con gái mở lớn đôi chân trên đùi mình, đỏ mắt nhìn lên gương mặt ửng hồng, gợϊ ȶìиᏂ cùng đôi mắt khép hờ đầy hưởng thụ của cô. Ở phía dưới, cậu không ngừng thúc thứ to lớn dội ngược lên hành lang chật hẹp phía trên, đồng thời bàn tay to ghì lấy cái eo nhỏ, nhấn xuống. Mỗi cú thúc đều muốn vọt vào nơi sâu nhất khiến cho cô gái không kìm được mà rêи ɾỉ như sắp khóc, thanh âm cũng trở nên vụn vỡ, đứt đoạn đầy mê hồn trộn lẫn trong tiếng nước ì ọp:

"Ưm a… từ… từ… thôi."

Tu Kiệt cười tà, vén một bên tóc mai đã ướt đẫm mồ hôi của cô, để lộ ra nốt ruồi nhỏ trên vành tai xinh xắn. Cậu không nhịn được thả chậm tốc độ, ép gáy cô xuống, mυ"ŧ lấy cái miệng nhỏ, sau đó lại liếʍ láp đến nốt ruồi bên vành tai mà cậu đã muốn sờ lên từ lâu.

"Ưm…"

Cơ thể người trong lòng vì hành động này của cậu mà run rẩy kịch liệt. Hành lang nhỏ hẹp càng siết chặt thêm, Khả Duy trong lúc hứng tình đột ngột liếʍ nhẹ hết hầu đang nhấp nhô, khiến Nghiêm Tu Kiệt mất khống chế mà rên lên một tiếng đầy thống khoái, lập tức ôm cô ngả xuống giường, thân thể cao lớn ngay sau đó cũng áp tới, bắt đầu đợt tấn công mới dồn dập và điên cuồng…

***

Cửa sổ được mở hé, rèm trắng tung bay, gió sớm luồn qua khe cửa đưa hơi nước vào trong phòng. Gần một tháng trôi qua, sớm nay Vãn Ninh mới có một trận mưa nhỏ.

Điều hòa vẫn đang bật, biến hơi nước thành khí lạnh, phả thẳng lên chiếc giường hỗn độn. Phảng phất trong không khí là mùi vị tìиɧ ɖu͙© còn chưa tan hết. Khả Duy vô thức kéo chăn lên cao, định trở người nhưng phía dưới truyền tới cơn đau nhức. Trong mơ màng, cô nhận ra có gì đó không đúng.

Vừa hay, cánh tay rắn chắc trên eo chợt động, tiếng cười nhỏ vang lên ngay bên tai. Thân thể cô cứng đờ, liền mở choàng mắt. Nghiêm Tu Kiệt từ phía sau dụi đầu vào hõm vai cô, bờ môi mềm cũng mơn trớn trên cần cổ mịn màng.

Đến khi cái thứ hư hỏng cứng ngắc, nóng bỏng của cậu bật ra, chọc vào khe mông phía trước, Khả Duy mới hoảng hồn muốn ngồi vùng dậy. Nhưng người phía sau đã nhanh hơn một bước, lật người đè lên, cũng thuận thế tách hai chân cô ra.

"Tu Kiệt, cậu điên rồi!" Hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu, Khả Duy vẫy vùng, dù tức giận vẫn phải hạ âm lượng vì cô sợ bố mẹ Nghiêm có thể đang ở dưới lầu.

"Đúng em điên rồi!" Vẻ kháng cự quá rõ trong đôi mắt, Nghiêm Tu Kiệt nhận ra rằng cô gái này muốn trở mặt sau một đêm cuồng loạn. Tâm trạng như từ thiên đường rớt xuống vực thẳm, cậu không cam tâm, muốn vùi mình vào trong cô ngay lập tức. Nhưng thân thể Khả Duy mới trải qua phá thân xong rất khít chặt, cộng thêm việc đêm qua cậu luôn dùng bαo ©αo sυ, không có một chút tàn dư sót lại bên trong nên việc đi vào vô cùng khó khăn, đến phần qυყ đầυ còn chưa thể trót lọt.

Diêu Khả Duy trừng mắt nhìn gương mặt gợi cảm gần trong gang tấc. Tứ chi bị khóa chặt không thể cử động, bất lực đón nhận ngón tay thon dài đang làm loạn phía dưới. Điều hòa vẫn đang phả từng làn hơi lạnh xuống bờ vai trần, cánh môi bị cắn đến đỏ ửng hơi rung nhẹ, cô run rẩy nói, giống như đang nói thầm với chính mình:

"Là trước đây tôi mắt mù mới tin tưởng cậu. Cứ tưởng rằng cậu là một đứa em ngoan hiền…"

Gương mặt Nghiêm Tu Kiệt ngày càng trầm xuống, sau đó cậu lại bật cười khe khẽ, rồi gằn giọng đáp lại:

"Em vẫn luôn như vậy, Diêu Khả Duy ạ! Thật ra là chị không dám thừa nhận rằng tối qua chị vẫn còn tỉnh táo mà thôi. Vả lại kể cả khi say, chị luôn nói thật và hành động theo ý muốn của chính mình. Chị…"

"Đừng…đừng nói nữa…" Diêu Khả Duy vội ngăn cậu lại, bởi vì một số hình ảnh đêm qua đã mau chóng ùa về trong tâm trí. Chủ động đáp lại nụ hôn của cậu, chủ động hôn lên yết hầu của cậu, chủ động rướn người để sự thâm nhập thêm sâu… Nếu say đến mất nhận thức, cô đã không thể nhớ nổi tất cả những chuyện đó. Nếu không say đến mức nhận thức thì nghĩa là cô tình nguyện.

Khả Duy nhất thời chưa thể chấp nhận lý luận này của chính mình ngay được. Nhìn xuống mái tóc ngắn đen nhánh đang dính chặt lấy bầu ngực mình, cô nén lại cảm giác kí©h thí©ɧ, cố làm cho giọng nói trở nên lạnh lùng: "Nhưng bây giờ tôi không muốn. Nghiêm Tu Kiệt, cậu muốn cưỡng ép tôi à? Thế thì tôi sẽ chán ghét cậu!"

Những lời nói này quả thực có giá trị. Nghiêm Tu Kiệt ngẩng mặt lên, thoáng bừng tỉnh. Một cách chậm chạp và đầy luyến tiếc, cậu buông Khả Duy ra, ngồi phịch sang một bên.

Diêu Khả Duy được tự do, vội vã cuốn chăn đứng dậy, nhặt lại váy cùng nội y. Trong lúc đó, ánh mắt vô tình chạm vào hai vỏ bαo ©αo sυ, chất lỏng bên trong chảy vương vãi ra nền nhà. Dù hơi xấu hổ nhưng nhiều hơn là sự yên tâm, ít nhất cô không cần phải uống thuốc tránh thai. Rồi cô chuồn vào phòng tắm.

Thời gian Khả Duy ở trong phòng tắm đủ để Nghiêm Tu Kiệt mặc quần áo, đem tất cả chăn ga tống vào máy giặt. Còn thừa thời gian, cậu ngồi ngả lưng trên ghế xoay trước bàn học đợi cô. Vì thế, lúc Khả Duy đi ra khỏi phòng tắm, bắt gặp gương mặt cậu mệt mỏi tựa trên ghế.

"Đi thôi, em đưa chị xuống, bố mẹ em chưa về." Tu Kiệt đứng dậy, xoa mặt cho tỉnh táo. Trước khi ra khỏi cửa phòng, cậu đã thành khẩn mà nói một câu: "Xin lỗi chị, Khả Duy."