Chương 11: Việc tốt đầu tiên trong cuộc đời

Tư Không Tước không biết rốt cuộc bản thân là như thế nào, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt lấm lem như con mèo hoa nhỏ của cô, dường như anh đã nhìn thấy cảnh mẹ mình nhảy lầu vào năm anh 6 tuổi.

Tâm trạng của mẹ anh lúc đó ngập tràn những nỗi buồn và nỗi sợ hãi vô tận, đôi mắt tuyệt vọng và bất lực của bà như một con thú bị giam cầm. Hình ảnh anh cầm trên tay chiếc máy bay nhỏ chính là dấu vết lưu luyến duy nhất ở trong mắt bà. Tuy nhiên, những lưu luyến ấy cũng trở nên ảm đạm sau khi người đàn ông ấy xuất hiện, bà như một con chim én sải cánh bay lên trời và lấy đi màu sắc trong toàn bộ thế giới của anh.

Nhưng mà đối với người con gái trước mặt lúc này, anh bắt gặp ánh mắt mạnh mẽ kiên cường và không chịu khuất phục của cô. Vẻ mặt của Tư Không Tước có chút gì đó bất ngờ, hai dáng người mảnh mai giống hệt nhau cứ lặp đi lặp lại trong mắt anh. Sự kiên cường và bất khuất mà anh đã vô thức muốn được nhìn thấy từ đôi mắt của mẹ mình, dường như nó đã thực sự xuất hiện trong mắt mẹ anh khi anh còn nhỏ.

Hồi đó, anh thật sự quá nhỏ bé, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, cái gì cũng không biết, không có một khuôn ngực rộng, cũng không có một bờ vai cường tráng. Anh không giúp được gì cho mẹ mình, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bà cười một cách đau khổ rồi nhảy xuống vực sâu. Khi đó, anh chỉ biết dùng sức ghì chặt lấy mô hình máy bay nhỏ trong tay mà khóc, và từ nay trở đi anh sẽ hoàn toàn nhốt mình vào thế giới của riêng mình.

Có lẽ anh rất hận mẹ của mình, bởi bà đã vì một người đàn ông, vì một tình yêu vô lý không tồn tại mà bỏ rơi thời thơ ấu của anh, dùng cái chết để tri ân cái tình yêu đang chết dần chết mòn của bà.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh đã có một thân hình cường tráng, một bờ vai khỏe khoắn và đã có khả năng hạ gục được người đàn ông kia rồi.

Anh muốn giúp cô! Anh muốn giúp cô! Anh muốn giúp cô!

Nhìn thấy toàn thân cô đang run rẩy, gương mặt lấm lem như con mèo hoa nhỏ bé nhưng lại đầy hung tợn và bướng bỉnh của cô, anh dường như đã thực hiện một giấc mơ mà anh đã mong ước từ khi còn nhỏ, như là để bù đắp những tiếc nuối trong cuộc đời của mình.

Lòng tốt bụng đã không xuất hiện trong Tư Không Tước bao nhiêu năm nay, giờ lại đột nhiên xuất hiện từ trong một góc tối nào đó.

Trước sự mất bình tĩnh và ánh mắt giận dữ như dung nham đang bốc cháy kia, trái tim của Vân Hân đập “bịch bịch bịch” như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, ngay cả chiếc kéo trong tay cô đang vô tình chiếu dưới ánh đèn xe cũng rung lên.

Nói dối, người đàn ông này có phải đang có ý định xấu xa nào không?

Chẳng lẽ cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà muốn phản lại mình sao?

Vân Hân càng nghĩ càng sợ hãi, cô cắn chặt lấy môi dưới, bàn tay nắm chặt hơn một chút, ghì chặt vào cổ anh. Phía trước, Tô Mộc đã tức giận đến mức gần như mất đi lý trí, cậu nắm tay lại thành nắm đấm kêu răng rắc, trong đôi mắt một mí đó của cậu cũng tràn đầy sát khí.

"Đồ đàn bà không biết xấu hổ, cô dám..."

Cô ta có biết người mà cô ta đang đe dọa ai không?

Cô ta có biết rằng bây giờ cô ta đang tìm kiếm cái chết cho chính mình không vậy?

Vân Hân đã bối rối đến mức mất kiên nhẫn rồi. Cô ghét nhất loại đàn ông không thẳng thắn dứt khoát như vậy, giọng điệu cô trở nên rất tệ: "Không phải chỉ mượn vài đồng tiền lẻ để tiêu xài thôi sao? Sao lại giống như đào mồ tổ tiên của gia đình anh vậy?"

Những người có khả năng lái loại xe này thì thân phận nhất định không phải thuộc loại thấp hèn, nhưng sao lại tiết kiệm vài dồng bạc lẻ này? Và đương nhiên, cô chỉ hỏi Tô Mộc thay vì hỏi người đàn ông trước mặt.

Một là vì cô biết rằng, người đàn ông có thân phận như vậy, trên người không nhất thiết phải mang theo tiền mặt. Hai là, cô cảm thấy làm người thì không nên quá độc ác, cô đã bắt anh ta làm con tin, và cô vô tình chạm vào người ta một cách "bạo lực", thì lúc này cô không thể đòi tiền người ta nữa.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất thực ra là khi cô đối mặt với một nhân vật tàn nhẫn như vậy, cô chỉ đơn giản là không đủ dũng khí để mở miệng nói ra. Vả lại chính tính cách tàn nhẫn này dường như đã trải qua một số thay đổi kỳ lạ, khi anh nhìn chằm chằm vào cô lại giống như đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng ngon lành, như thể muốn nhào lên cắn hai miếng bất cứ lúc nào. Nên mỗi khi nhìn vào cảnh tưởng như vậy cô lại càng không dám.