Chương 12: Không thấy đâu nữa

Vân Hân thậm chí còn không biết được rằng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, người mà cô đinh ninh cho rằng là vị thần độc ác trước mặt đã đưa ra một quyết định, anh đã quyết tâm phá vỡ nguyên tắc, làm việc tốt đầu tiên trong cuộc đời anh, đó chính là – giúp đỡ cô.

Lúc này trong lòng cô chỉ muốn rời xa những người nhà họ Diệp, rời xa Tư Không Trạch và rời xa người đàn ông trước mặt mà cô đã làm cho giận dữ. Vì vậy, ước đoán lòng tốt của một người đàn ông hiếm có trăm năm này, thì xác định là hết hy vọng rồi.

Tư Không Tước liếc mắt suy nghĩ, sau đó anh lạnh lùng nhìn Tô Mộc và nói: “Đưa cho cô ta!”

Người phụ nữ này có phải nghĩ rằng đã vào được khu chợ bán buôn đông đúc này thì anh sẽ không còn cách nào tìm được cô nữa sao? Hừ, đúng là ý nghĩ vớ vẩn! Người mà Tư Không Tước muốn tìm thì cho dù có lật tung cả thành phố này lên cũng phải tìm cho bằng được.

Tô Mộc không còn cách nào khác, cậu chỉ còn cách nén cơn giận rồi lấy một chiếc ví đen từ trong túi quần, lấy ra toàn bộ số tiền mặt bên trong, ánh mắt cậu đầy giận dữ và đưa ra trước mặt Vân Hân, nói: “Đây, chỉ còn 17 triệu 500 ngàn tiền mặt thôi.”

“Đủ rồi, cảm ơn rất nhiều.” Vân Hân chỉ mới nhìn thấy một hình người to lớn trong một tờ giấy màu đỏ, mắt cô đã sáng lên, cô lập tức nhận lấy và nhét vội vào túi quần.

Tiền đã có trong tay, Vân Hân không còn muốn chậm trễ nữa. Cô dùng một tay mở cửa xe một cách cảnh giác, nhưng chiếc kéo trên tay trái của cô vẫn chưa rời khỏi cổ của người đàn ông. Không có cảm giác an toàn triệt để thì cô sẽ không thể không cảnh giác, rồi trở nên thoải mái được. Cô không muốn hụt hẫng vào phút chót.

Sau khi cửa sau của xe đã được mở ra một cách thuận lợi, một chân của Vân Hân đặt xuống đất, dường như cô đã nghĩ được gì đó nên trước khi đưa tay rời khỏi cổ người đàn ông, cô ngầm cảnh cáo: “Đúng rồi, không cần phải tìm tôi nữa, tiền này xem như phí bịt miệng đi.” Ánh mắt trên gương mặt lạnh lùng của anh do dự trong một giây.

Sau đó cô nói tiếp: “Yên tâm đi, anh hợp khẩu vị tôi như thế, tôi sẽ không đem chuyện anh yếu sinh lý truyền ra ngoài đâu, sau này sẽ không gặp lại!” Vân Hân cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thoải mải để nói nhanh câu đó, nói xong cô nhanh chân chạy ra khỏi xe như một con báo săn. Ngay cả một giây cô cũng không dừng lại, cô không quan tâm chân mình có đau hay không, cô chạy với tốc độ rất nhanh mà trước đây cô chưa từng có vào trong đám đông, giống như có ma đằng sau lưng cô vậy. Cô chạy rất nhanh rồi lại vội vàng quẹo trái rồi lại quẹo phải, chớp mắt cô đã biến mất trong đám đông.

“Yếu sinh lý?” Tư Không Tước vẫn còn đang dự tính lát nữa sẽ cho người đến giúp đỡ cô. Nhưng sau khi nghe thấy từ này, sắc mặt anh đột nhiên trở nên tối sầm lại.

Không có người đàn ông nào có thể thờ ơ hay không một chút đau lòng khi bị gắn cho cái mác là “yếu đuối”. Tư Không Tước vốn dĩ đã bình tĩnh trở lại, nhưng bây giờ mắt anh lại đầy u ám, đôi môi mỏng của anh nở một nụ cười rất lạnh lùng.

Anh cúi đầu liếc nhìn, chỗ đó bây giờ đã có giơ cao một cách bất ngờ. Chỗ mà đã không có phản ứng gì trong mười mấy năm qua, bây giờ lại như đang ngẩng cao đầu để ca hát.

“Hừ, phí bịt miệng ư?”

“Sau này không gặp lại?”

Người phụ nữ kia, tôi sẽ cho cô biết, cái gì gọi là “yếu sinh lý”, cái gì gọi là “yếu đuối”. Người anh em của anh tuy chưa thực sự sử dụng qua, nhưng với nam giới thì vốn của nó đã được xem như đủ hùng hậu rồi.

Anh đột nhiên muốn xuống xe, muốn đích thân bắt người phụ nữ giả vờ điềm tĩnh và hung dữ như một con thú đó về, để cô có thể mở to mắt ra xem cái gì mới là “yếu sinh lý”. Nếu như những người như anh mà còn gọi là yếu sinh lý thì những người đàn ông khác sẽ gọi là gì?

Ở ghế lái phía trước, Tô Mộc không cam lòng trừng mắt nhìn về hướng Vân Hân biến mất, sau đó vội vàng nhìn về hướng cậu chủ đang ngồi ghế sau. Cậu nói với trái tim như muốn rớt ra ngoài: “Cậu chủ, cậu… cậu không sao chứ?”

Khi Tư Không Tước mặt hằm hằm chưa kịp mở miệng, Tô Mộc đã lập tức lấy điện thoại ra, vội vã gọi điện cho Giang Tĩnh Vũ: “Cậu chủ, cậu chịu đựng một chút, tôi sẽ thông báo cho bác sĩ Giang ngay lập tức....”

Ở ghế sau, Tư Không Tước trầm mặc không nói chuyện, dường như đã nghĩ được gì đó, đột nhiên anh cúi đầu xuống nhìn mu bàn tay trắng nõn của mình, một sự choáng váng lướt qua mắt anh.

Một lúc sau, anh mới đem thần sắc trong mắt thu lại, ngước mắt lên liếc thẳng về phía Tô Mộc đang liên hệ với Giang Tĩnh Vũ.

Anh hơi nghiến răng, nói: "Tìm người.”

Trước nay chưa từng có ai trêu chọc anh xong lại có thể bình an mà rút lui cả.

Tô Mộc tắt điện thoại, nổi giận bừng bừng cung kính gật đầu: “Vâng, tôi nhất định sẽ tìm ra người phụ nữ đáng chết đó.”

Nhưng khi nghĩ đến tất cả chuyện này đều là bởi vì bản thân nhất thời mềm lòng nên mới xảy ra, cậu lại cúi thấp đầu, vẻ mặt áy náy: “Cậu chủ, xin lỗi, đều do tôi nhiều chuyện nên mới...”

Nếu như không phải cậu, thì người phụ nữ nữ đáng chết kia căn bản sẽ không có cơ hội lại gần cậu chủ.

Càng không có cơ hội cầm lấy kéo kề lên cổ cậu chủ uy hϊếp như vậy, đã thế còn không biết xấu hổ mà ở trên người cậu chủ sờ mó lung tung.

Trong đầu Tô Mộc đột nhiên nhớ lại lời nói lúc người phụ nữ kia rời khỏi, ánh mắt bất giác nhìn xuống thân dưới cậu chủ nhà mình.

Từ sau khi chuyện kia xảy ra, cậu chỉ biết, cậu chủ bị dị ứng mỗi khi tiếp xúc với phụ nữ. Một khi mà bị phụ nữ chạm vào da, sẽ khiến toàn thân nổi mẩn đỏ, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.

Nhưng cậu chủ không cương lên được.... Chuyện này cậu thật sự không biết.

Lúc này người đàn ông ngồi ở ghế sau, đôi chân thon dài khỏe khoắn bọc bên trong chiếc quần âu màu đen được đặt may riêng. Chân phải gác lên chân trái một cách tự nhiên, anh khẽ cong thắt lưng, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, đặt phía trên thắt lưng, cuối cùng cái gì cũng không thấy nữa.

Liếc nhìn thấy động tác của cậu, thân thể Tư Không Tước cứng lại, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng: “Cho người tới hủy camera trước cổng bệnh viện, sau đó quay về chịu phạt.”

“Rõ!” Cảm giác được nhiệt độ trong xe ngày càng giảm mạnh, Tô Mộc lập tức tỉnh táo lại, trong con ngươi lóe lên sự ảo não.

Là một người đàn ông, còn là một người mạnh mẽ giống như cậu chủ thế này, việc không cương lên được… loại chuyện này với anh mà nói, đả kích vốn dĩ đã rất lớn rồi, làm sao cậu có thể sát muối lên chứ?

Con ngươi lạnh lùng liếc cậu một cái, đáy mắt Tư Không Tước lướt qua một tia bực dọc, sắc mặt càng khó nhìn hơn, lành lạnh nói ra hai chữ: “Quay về!”

Tô Mộc theo bản năng khẽ run lên một cái, lập tức khởi động xe.

Cậu một bên nhắn tin cho người phía dưới, để bọn họ nhanh chóng xử lý đoạn phim bị quay lại kia, xóa bỏ những hình ảnh khiến cậu chủ khó xử, một bên dùng tốc độ nhanh nhất lái đến biệt thự ở ngoại thành.

Tuy hiện tại trên cơ thể cậu chủ vẫn chưa nổi mẩn đỏ, nhưng ai có thể khẳng định, một lát nữa sẽ không nổi chứ!

Lúc này, Giang Tĩnh Vũ có lẽ đã đợi ở bên biệt thự rồi.

Cùng lúc đó ở Bệnh viện Bảo Hòa, phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất.

Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh biển đang đứng trước giường bệnh, khuôn mặt tràn đầy vẻ âm hiểm.

Người đàn ông trung niên này, tuổi cũng không quá 50, vóc dáng tầm trung, bụng bự mà hầu hết đàn ông ở độ tuổi này đều có và khuôn mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt.

Ở khóe mắt và miệng có vài nếp nhăn nhàn nhạt, không những không khiến ông ta trông già đi mà ngược lại khiến ông ta tăng thêm mấy phần chín chắn và hấp dẫn.

Có lẽ do chạy vội, nên lúc này gò má ông ta có chút hồng, trên trán còn chảy mồ hôi.

Diệp Kính Lương nhìn chiếc giường trống không trước mặt, sắc mặt vô cùng khó coi.

Ánh mắt ông ta ác liệt nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ trực ban: “Chuyện gì thế này? Tại sao đang bình thường thì người lại không thấy đâu?

Bên kia ông ta vừa liên hệ được một chuyên gia cấy ghép tim phổi có uy tín nhất, thì bên này đột nhiên xảy ra chuyện lớn.

Một người sống sờ sờ, hơn nữa còn là hôn mê không tỉnh, đột nhiên liền ở dưới mí mắt bọn họ, thần không biết quỷ không hay mà không thấy đâu nữa.

“Đúng vậy, chị ấy vẫn đang hôn mê làm sao có thể không thấy đâu nữa?”

Không lâu trước đó, cô ta còn tận mắt nhìn thấy Diệp Tiểu Hân không chút nhận thức nằm trên giường bệnh, làm sao mới chỉ một lúc mà người đã không thấy đâu nữa?

Trước cửa, Diệp Cẩn Huyên mặc chân váy màu trắng vội vã chạy vào, trong đôi mắt hạnh toàn là khẩn thiết, hô hấp có chút dồn dập.

Nhìn vào thì giống như người em gái một lòng một dạ vì chị gái mất tích mà lo lắng không dứt.

Tư Không Trạch vội vàng đưa tay giữ chặt lấy vai cô ta, lo lắng nói: “Huyên Huyên, đừng chạy, cẩn thận thân thể!”

Nhìn chiếc giường trống không kia, tim của Diệp Cẩn Huyên giống như bị một tảng đá đè xuống.