Chương 14: Tính cách thô lỗ, ngổ ngáo buông thả?

“Lúc trước bác sĩ nói, nếu như trong vòng 8 tiếng mà chị ấy vẫn không tỉnh lại, thì có khả năng mãi mãi cũng không tỉnh lại được nữa. Nhưng mà hiện tại chị ấy tỉnh rồi, có nghĩa không có chuyện gì, thật tốt!”

Diệp Cẩn Huyên nghiến răng, nói trái với lương tâm, trong thấp thỏm không yên, sợ hãi không thôi.

Diệp Kính Lương liếc nhìn màn hình, thân ảnh ngang nhiên đi vào trong thang máy kia, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia âm hiểm. Bàn tay bên hông bất giác siết chặt lại, ngón tay trắng bệch, giống như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

Ông ta nghiến răng, cố gắng làm dịu tâm trạng xuống, một mặt ân cần quay đầu nhìn về con gái: “Huyên Huyên, con cùng Trạch về nghỉ ngơi đi, ba nhất định sẽ tìm thấy chị con.”

“Nhưng mà chị ấy .....” Diệp Cẩn Huyên không muốn rời đi, một mặt do dự.

Diệp Tiểu Hân chạy rồi, phẫu thuật cấy ghép tim của cô ta không thể thuận lợi tiến hành, cô ta làm sao có thể an tâm quay về nghỉ ngơi?

Trên đỉnh đầu cô ta, Tư Không Trạch liếc nhìn sắc mặt tái xanh của Diệp Kính Lương, an ủi vỗ nhẹ lưng người trong lòng, dịu dàng nói: “Huyên Huyên, không phải em cũng muốn nhanh chóng tìm được chị sao?”

“Anh Trạch đưa em về trước, sau đó anh Trạch lại đích thân mang người đi tìm Tiểu Hân, được không?”

Diệp Cẩn Huyên do dự một lúc, cuối cùng cắn môi dưới gật đầu: “Vậy.....vậy cũng được!”

Cô ta ở đây cũng không có tác dụng gì, vẫn là quay về suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào thì hơn!

Nhất định Diệp Tiểu Hân đã nghe thấy lời cô ta nói, cho nên mới bỏ trốn.

Không biết cô có đem những chuyện kia nói ra không.

Hiện tại điều khiến cô ta lo lắng nhất chính là chuyện này.

Nhìn thấy cô ta ngoan ngoãn gật đầu, Tư Không Trạch hướng Diệp Kính Lăng gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng kéo tay cô ta hướng tới cổng ra.

Cô ta ngoan ngoãn đi theo Tư Không Trạch rời khỏi, khi ra tới cổng, Diệp Cẩn Huyên đang cúi đầu đột nhiên như nhớ ra gì đó, liền dừng chân lại.

Quay đầu, một mặt quan tâm nhắc nhở nói: “Ba, người nhất định phải nhanh chóng tìm ra chị, lòng bàn chân phải của chị ấy bị trầy một mảng rất lớn, nếu như không kịp thời xử lý, nói không chừng sẽ nhiễm trùng mất!”

Ánh mắt Diệp Kính Lương chợt sáng lên: “Được, yên tâm, ba biết rồi.”

Lòng bàn chân phải bị thương, chắc chắn Diệp Tiểu Hân sẽ phải đến những nơi như bệnh viện hoặc phòng khám để xử lý vết thương.

Vậy bọn họ có thể lần theo manh mối này đi tìm người.

Đợi bọn họ rời đi, vẻ trầm ổn và bình tĩnh trên mặt của Diệp Kính Lương lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt với bộ dạng dữ tợn.

"Bộp Bộp"

Các loại vật phẩm trên bàn phòng làm việc toàn bộ đều bị ông ta hất xuống đất, ống đựng bút lớn bị văng ra xa.

Sự phẫn nộ đến kinh người cuồn cuộn khắp trong căn phòng. Khiến ba người bảo vệ trong phòng giám sát và cả bác sĩ trực ban đều không nhịn nổi co rút cổ họng, từng người cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.

“Rốt cuộc các người làm việc như thế nào vậy? Một người sống trưởng thành như vậy đi qua dưới mí mắt các người, vậy mà các người đều không phát hiện ra?”

Từ phòng bệnh VIP đến thang máy phải đi qua một đoạn hành lang dài, vậy mà bọn họ một chút cũng không phát hiện ra, lại để cho cô trốn thoát dễ dàng.

Một bác sĩ nam trẻ trực ban, khuôn mặt áy náy giải thích: “Viện trưởng, thật xin lỗi. Lúc đó đúng lúc chúng tôi giao ca, căn bản cũng không nghĩ tới cô cả sẽ đột nhiên tỉnh lại....”

Người từ trong hôn mê tỉnh lại, không phải đầu tiên nên ấn chuông bên cạnh giường để thông báo nhân viên hộ sĩ hoặc người nhà sao?

Nhưng sau khi tỉnh lại, cô cả lại giống như người bình thường, ở dưới tình huống bọn họ đều không phát hiện ra mà lén lút rời khỏi phòng bệnh.

Bọn họ cũng đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Nghe nói tính cách của cô cả rất thô lỗ, ngổ ngáo và buông thả, có phải là muốn trêu đùa bọn họ không?

“Thật xin lỗi, viện trưởng. Chúng tôi cứ nghĩ đó chỉ là một bệnh nhân bình thường, không nghĩ tới lại là cô cả.”