Chương 15: Không chỉ điêu ngoa mà còn ích kỷ?

Mặc dù mọi người đều biết nhà họ Diệp có một cô cả, nhưng căn bản không ai biết cô trông như thế nào.

Bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng lộ diện, ngay cả tấm hình cũng không có để lộ ra.

Chỉ nghe nói cô cả ngang ngược càn rỡ, động một chút là thích ỷ thế hϊếp người, rồi đánh nhau.

Bọn họ đều cho rằng cô cả của nhà họ Diệp lớn lên dù không phải cao lớn thô kệch thì cũng là dáng người cao lớn cường tráng.

Lại không nghĩ tới, cô vậy mà lớn lên mảnh mai như vậy, khuôn mặt cũng là tinh xảo vô cùng.

Một thân quần áo màu trắng ở nhà, phối hợp cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt bởi vì tai nạn xe cộ kia, làm cho người khác nhịn không được có ý muốn bảo vệ.

Điều này so với tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn không giống nhau.

Đáy mắt Diệp Kính Đằng lướt qua một tia lo lắng, ông ta liếc nhìn mấy người bọn họ, nhẫn nhịn đem tức giận đang sôi trào trong lòng đè xuống.

“Được rồi, hiện tại tranh thủ thời gian điều tra đến tất cả bệnh viện. Hiện tại thân thể con bé còn rất yếu ớt, chân cũng bị thương, nhất định phải nhanh chóng tìm được con bé.”

Cho tới bây giờ chuyện cấp bách nhất vẫn là tìm người.

Trái tim cấy ghép cho phẫu thuật đã chuẩn bị xong, thân thể hiện tại của Huyên Huyên cũng đã vào trạng thái tốt nhất, ca phẫu thuật tuyệt đối không thể kéo dài, phải nhanh chóng được tiến hành.

Ba người bảo an liếc nhau, vội vàng cam đoan với vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vâng, viện trưởng yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng sẽ tìm ra cô cả rồi đưa trở về.”

Cô cả là từ trong tay bọn họ mà chạy mất, nên bọn họ có nghĩa vụ phải nhanh chóng tìm cô rồi đưa trở về.

Diệp Kính Lương vuốt vuốt thái dương đang đau nhức, phất phất tay: “Nhanh đi đi, nhất định phải tìm được người trước khi trời tối.”

Cô không có điện thoại, không có chứng minh thư, cũng không có đồng nào, chắc chắn cũng không đi xa được.

Ông ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt lạnh lẽo, lại còn liếc qua bốn người mang ý cảnh cáo: “Còn có, thân phận của con bé tôi không hy vọng ngoại trừ mấy người các người ra còn có người khác biết.”

“Vâng, viện trưởng.” Ba người bảo an và một bác sĩ, bốn người liếc nhau, lập tức gật đầu.

Mặc dù bọn họ có chút tò mò dụng ý của viện trưởng, nhưng mà lúc này bọn họ cũng không dám lại phạm sai lầm đi vuốt râu hùm nữa.

“Viện trưởng, tôi cũng đi tìm.” Nói xong, một bác sĩ nam trẻ tuổi vội vàng theo sau ba người bảo an đi ra ngoài.

Anh ta thở dài một hơi, đồng thời đối với cô cả trong truyền thuyết kia cũng có chán ghét cùng oán hận.

Cô cả có vẻ rất tốt, nhàm chán quá nên chơi trò chơi mất tích rồi để bọn họ đi tìm, làm hại nguyên một đám bọn họ biến thành bia đỡ đạn của viện trưởng.

Còn có cô hai yếu ớt, trái tim không tốt còn vì cô mà lo lắng không yên.

Nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Ai sẽ chịu trách nhiệm?

Trước kia anh không quá tin tưởng cô cả này điêu ngoa tùy hứng, thường xuyên ỷ thế hϊếp người, nhưng mà hiện tại...

Ha ha, anh ta chỉ muốn nói, không chỉ điêu ngoa mà còn rất ích kỷ.

Bên kia, Diệp Cẩn Huyên đang đi cùng Tư Không Trạch, rất nhanh liền trở về cửa bắc trong nhà.

Vừa thấy thân ảnh của cô ta, mẹ Diệp liền chạy ra đón tiếp, vẻ mặt lo lắng kéo lấy bàn tay lạnh buốt chả cô ta: “Huyên Huyên, con làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Vừa nhìn đã biết, chắc lại bị cái gì kí©h thí©ɧ rồi.

Bởi trước lúc đi ra ngoài, sắc mặt của con gái còn hồng nhuận phơn phớt, sẽ không thay đổi nhanh tới mức nhợt nhạt như vậy, thậm chí trong mắt còn mang theo một tia bất an.

Vừa nhìn thấy mẹ, tâm trạng vốn bất ổn của cô ta, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại vài phần. Cô ta vùi đầu vào ngực mẹ mình, giọng nói có chút run rẩy: “Mẹ...”

Mẹ Diệp hướng về phía Tư Không Trạch có ý hỏi thăm: “Đây là như thế nào?”

Thời điểm bọn họ đi ra ngoài, không phải vẫn còn tốt đấy sao?

Thần sắc Tư Không Trạch có chút âm trầm, mở miệng nói: “Tiểu Hân ... không thấy nữa.”

Mẹ Diệp cả kinh, ngay cả giọng nói cũng trở nên sắc bén: “Không thấy? Làm sao lại không thấy?”

Cô không phải hôn mê bất tỉnh nằm trên giường ở bệnh viện ư?

Làm sao có thể không thấy nữa?