Chương 17: Ai không biết xấu hổ?

Mẹ Diệp đứng dậy rót cho cô ta một ly sữa bò: “Bảo bối, nào, uống xong sữa bò rồi ngủ một giấc thật ngon. Mẹ cam đoan, đợi đến lúc con tỉnh dậy thì chị con sẽ trở lại.”

“Ừm.” Diệp Cẩn Huyên nhu thuận gật gật đầu, đen sữa bò chậm rãi uống.

Sau đó cô ta trở về phòng của mình, dưới sự trấn an của mẹ nằm lên giường.

Mẹ Diệp nhẹ nhàng giúp cô ta đóng cửa lại, rồi mới nhẹ nhàng quay người nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi bà rời đi, người trên giường vốn đã nhắm mắt nghĩ ngơi lại ‘vụt’ mà ngồi dậy, một khuôn mặt thanh tú dễ thương như búp bê lại tràn đầy sự nham hiểm và hung ác.

“Chết tiệt, không nghĩ tới lại để mày bỏ trốn.” Diệp Cẩn Huyên phát tiết, dùng lực xé rách ga giường màu hồng phấn, nội tâm đầy lửa giận cùng không cam lòng.

Một hồi sau, mắt cô ta mới điên cuồng vặn vẹo: “Hừ, Diệp Tiểu Hân, mày trốn không thoát đâu, trái tim của mày là của tao, là thuộc về Diệp Cẩn Huyên tao.”

“Ba mẹ là của tao, anh Trạch cũng là của tao, mày một đứa cô nhi đê tiện không ai cần, nên cam chịu số phận đi.”

Anh Trạch yêu rõ ràng là mình, Diệp Tiểu Hân lại luôn đến trước mặt anh Trạch lắc lư, có ý đồ câu dẫn anh.

Đúng là không biết xấu hổ!

Cùng lúc này ở phòng khách, sau khi dỗ con gái ngủ, mẹ Diệp là Cố Bội Linh liền gọi điện thoại cho chồng.

“Kính Lương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Phòng phẫu thuật đều đã chuẩn bị xong rồi, như thế nào còn để cho nó trốn được?”

Lần tai nạn xe cộ này đúng là ngàn năm mới có một, cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên là không công mà có, thật sự quá đáng tiếc rồi.

“Tôi đang chuẩn bị động thủ, không nghĩ tới chưa kịp tiêm cho nó thuốc mê, nó đột nhiên tỉnh dậy.”

Trong văn phòng viện trưởng.

Diệp Kính Lương đau đầu không thôi.

Lại một giờ nữa qua đi, mắt thấy trời càng lúc càng tối, người thế nhưng vẫn chưa tìm được.

Thông qua máy quay, bọn họ đã biết rõ Diệp Tiểu Hân đi ra từ cổng lớn của bệnh viện.

Bởi vì lúc đó đúng lúc giờ tan làm, lưu lượng người rất lớn, cô vừa ra khỏi cổng lớn thù rất nhanh không biết đi về phía nào.

Bên ngoài bệnh viện cũng không có camera, ông ta liên lạc bạn bè, tra xem đoạn đường bên ngoài cửa ra vào, nhưng cũng không biết thêm được chuyện gì.

Một đoạn camera giám sát đúng lúc xuất hiện trục trặc.

Cho nên bây giờ ông ta căn bản không biết Diệp Tiểu Hân đã đi hướng nào, hoặc là được người nào đón đi.

Cố Bội Linh nhăn lông mày xinh đẹp lại: "Có phải nó đã phát hiện ra cái gì rồi không?”

“Có khả năng này.” Nếu như không phải phát hiện ra cái gì, cô căn bản không cần thiết không nói gì mà trốn đi.

Sắc mặt Cố Bội Linh vô cùng khó coi: “Bất kể như thế nào, nhất định phải nhanh chóng tìm được nó, nó là hi vọng lớn nhất của Huyên Huyên.”

Hiện tại bà ta mặc kệ Diệp Tiểu Hân rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì, hay thực sự bị đυ.ng hư đầu óc. Bà chỉ muốn làm cho con gái mình khỏe mạnh mà sống sót.

Diệp Kính Lương đáy mắt âm trầm dị thường: “Yên tâm, vì con gái của chúng ta, cho dù phải lục tung cái thành phố Thanh Vân này, tôi cũng sẽ tìm được nó.”

Hừ, một cái mạng cô nhi nhỏ bé, ông ta không tin, cô còn có thể bay ra từ lòng bàn tay của ông ta?

Lúc này, Tư Không Trạch trở về biệt thự của mình, lập tức điều động tất cả nhân thủ ở thành phố Vân Thành.

Vẻ mặt hung ác phân phó: “Tìm, phải đem người tìm trở về cho tôi.”

Người áo đen cầm đầu khoảng bốn mươi tuổi, cho dù đã thu liễm khí tức hung ác, nhưng thỉnh thoảng vẫn lóe ra tia hung quang có thể nhìn thấy được, đây là một nhân vật nguy hiểm.

Con mắt ông ta lóe lên, cung kính hỏi: “Cậu hai, người nếu như tìm được rồi, là...?”

Tìm một người con gái không có đồng nào còn bị thương đối với ông ta mà nói là một chuyện quá dễ dàng.

Nhưng sau khi tìm được người rồi, rốt cuộc muốn đối đãi như thế nào, tốt nhất ông ta vẫn nên hỏi trước cho rõ ràng.