Chương 19: Biếи ŧɦái kỳ lạ

Chương 19: Biếи ŧɦái kỳ lạ

Nhìn cô gái trẻ kinh hãi nhìn mình qua tấm gương trên thành bồn rửa tay, vẻ mặt cô gái đầy hoảng sợ trừng mắt nhìn cô, Vân Hân sửng sốt vài giây.

Liếc nhìn vào gương, bắt gặp bộ dáng của chính mình lúc này, cô lập tức nhảy dựng lên, vội vã chạy ra khỏi toilet.

Cô thế nhưng lại quên mất chính mình hiện tại đang ở toilet nữ.

Cô đi khỏi, cô gái trẻ lúc nãy mới lớn tiếng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cánh cửa của một gian phòng khác đột nhiên mở ra, cô gái có dáng người cao gầy gấp gáp hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Cô gái nhỏ trong bộ váy trắng vừa rồi kinh hãi vẫn chưa kịp hoàn hồn bắt lấy cánh tay của cô gái bên cạnh: “Chu Chu, vừa rồi…… Em vừa rồi đυ.ng phải một tên biếи ŧɦái.”

“Biếи ŧɦái?” Cô gái nghe vậy vội đảo mắt quét một vòng xung quanh, cũng không có nhìn thấy kẻ nào khả nghi cả.

Cô gái ổn định tâm tư, chỉ vào gương bên cạnh nói: “Em vừa rồi đang rửa tay, liền nhìn thấy một người con trai đi ra từ ngăn này, mở cửa bước ra.”

Cô gái trong lòng cả kinh, trừng lớn mắt: “Cái gì? Em xác định em không có nhìn lầm?”

Lúc các cô đi vào, ngăn bên cạnh thật sự có đóng, hơn nữa then cửa có đánh dấu màu đỏ, biểu hiện là bên trong có người.

Nhưng các cô lại không thể ngờ rằng người bên trong lại là con trai.

Liệu có phải hay không các cô vừa bị tên biếи ŧɦái kia nhìn rình trộm?

Cô gái nhỏ vội vàng lắc đầu: “Không có không có, em tuyệt đối không có nhìn sai.”

“Là một người con trai cao khoảng 1m75, dáng hơi gầy, thoạt nhìn không đến 20 tuổi, hơn nữa còn rất tuấn tú.”

“Cậu ta mặc một áo thun màu đen quần jean màu xanh rách ở phần đầu gối, mang chiếc mũ lưỡi trai màu đen, trên mặt còn có chiếc kính đen, vai thì tùy ý đeo theo ba lô.”

Hơn nữa cô còn thấy hầu kết của cậu ta, như vậy, tuyệt đối là con trai không sai.

Nghe xong cách miêu tả của cô, cô gái bên cạnh hoài nghi nói: “Nghe cách em kể chị lại cảm giác người em tả không phải là tên biếи ŧɦái, mà là sinh viên trường chúng ta?”

Trẻ trung ăn mặc bảnh bao như vậy không phải là sinh viên trường chúng ta sao?

Cô gái nhỏ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, trước sau nghĩ nghĩ, cũng có chút chần chờ.

“Em…… Em hiện tại cũng cảm giác cậu ta là tiến sai WC, bởi vì lúc cậu ta nhìn thấy em, giống như cũng bị khϊếp sợ, sau đó liền vội vã mà chạy ra khỏi.”

Cô gái bên cạnh lúc này mới yên tâm, mở vòi nước, một bên rửa tay, một bên trả lời: “Chắc là vào nhầm rồi, WC này quá trật, trên cửa dấu hiệu nam nữ cũng đều bị phai mờ, không thấy rõ ràng lắm.”

Một nam sinh tuấn tú như vậy, không có khả năng tới WC nữ để rình trộm.

Hơn nữa nếu cậu ta thật sự biếи ŧɦái, sẽ không bất cẩn mà mở cửa tự nhiên như vậy, bước ra còn gặp người bên ngoài, càng sẽ không có khả năng bị dọa đến vội vàng chạy đi.

Vân Hân từ trong toilet vội vã chạy ra ngoài, không nghĩ ngợi đi một vòng thật lớn, thẳng khi ra đến siêu thị, cô mới chậm lại bước chân.

"Hô"

Đứng bên cạnh một tấm quảng cáo lớn trên vỉa hè, Vân Hân lúc này mới hít một hơi dài.

Cô cẩn thận lau mồ hôi trên trán, không dám dùng sức quá lớn, sợ đem lớp trang điểm lau đi sạch.

Khẽ nâng chiếc cằm nhọn lên, dưới vành mũ đen, một đôi mắt thon dài cảnh giác mà nhìn quét xung quanh.

Sắc trời dần dần tối lại, trên phố người đi đường cũng không nhiều như lúc trước, đại bộ phận đều là đang bước vội.

Bọn họ chắc là đều mong muốn trở về nhà càng sớm càng tốt đi!

Có lẽ người ở nhà đã nấu sẵn một mâm cơm thơm phức cùng những món ăn nóng hổi, đang chờ bọn họ trở về.

Mọi người đều có gia đình, còn cô thì...

Thậm chí đến một nơi để ở cũng không có.

Nhà. Hiện tại đối với cô mà nói, đó chính là một giấc mộng, một cơn ác mộng đẹp đẽ.

Tựa như cô bé lọ lem trong câu chuyện cổ tích, cô cùng nhân vật ấy giống nhau, hiện tại khi tỉnh mộng, cô lại biến trở về là một cô nhi không có nơi nương tựa.

Khó trách nhà họ Diệp đối với cô rất lạnh nhạt, ngày thường trừ bỏ đốc thúc cô rèn luyện thân thể, hối thúc cô uống những chất dinh dưỡng, thì những mặt khác đều rất ít quản cô.

Về phương diện tiền tài, ngoại trừ một số thứ cần thiết, cô không giống Diệp Cẩn Huyên sống một cách hào phóng, còn ban cho cô cái thứ gọi là rèn luyện thân thể, bắt cô phải vừa học vừa làm.

“Ha ha!”

Vân Hân dựa đầu vào biển quảng cáo, ngẩng đầu nhìn bầu trời càng lúc càng tối dần, khóe miệng tràn lên từng đợt chua xót, mũi lên men.

Tuy rằng đã biết nhiều năm như vậy, thân phận mình trong gia đình kia chỉ như nuôi heo chờ làm thịt, nhưng là đã chung sống cùng nhau đã lâu như vậy sớm chiều ở chung, đến chính mình cũng gần như xem họ như gia đình, tâm vẫn là nhịn không được từng đợt mà co rút đau đớn.

Cái loại cảm giác khó chịu từ đáy lòng vẫn luôn tràn ra khắp cơ thể, rập rạp mà bao vây lấy cô.

Hai người đàn ông mặc áo xám đang nhìn xung quanh đi qua trước bảng quảng cáo, giọng nói trầm thấp có chủ ý của họ khiến Vân Hân chú ý.