Chương 21: Đuổi tới rồi!

Hai tên bảo an liếc mắt ngó qua nhìn cậu ta (*) một cái, rồi lại không qua tâm nữa.

Bọn họ muốn tìm một cô gái trẻ, chứ không phải chàng trai trẻ.

Hơn nữa cô cả cao 1m69, người trẻ tuổi này cũng cao 1m75 rồi, cả chiều cao lẫn giới tính đều không khớp.

Ngay lúc hai tên đàn ông liếc mắt qua, tim Vân Hân đập càng lúc càng nhanh, trên lưng liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng thấy hai người trực tiếp bỏ qua mình, đi ra khỏi trước cửa tiệm.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó không ngừng tiến bước, thoải mái hào phóng bước vào trong tiệm thuốc.

Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc áo blouse trắng tới dò hỏi: "Cậu có chỗ nào không thoải mái à? Muốn mua thuốc gì?"

Vân Hân nâng tay trái mình lên, đem vết thương lúc vừa lao ra khỏi nhà vệ sinh nữ, không cẩn thận mà bị thương đưa cho cô ấy nhìn.

Sau đó hạ thấp thanh âm, làm cho giọng mình trở nên có vẻ thô ráp trầm thấp hơn một chút: "Tay tôi vừa rồi không cẩn thận mà bị thương, muốn mua chút nước thuốc sát khuẩn để rửa vết thương."

Dù cho Vân Hân cực lực làm thanh âm mình trở nên thô ráp, nhưng vẫn có chút trong trẻo.

Cậu con trai trước mặt thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi, có lẽ chỉ có mười bảy mười tám tuổi, thanh âm trong trẻo một chút cũng là bình thường.

Người phụ nữ nhìn cậu ta một cái, vẫn không nghĩ nhiều, đỡ cánh tay cậu ta xem xét vết thương.

Sau khi nhanh chóng xem xét vết thương, người phụ nữ vẻ mặt nhẹ nhàng: "Không sao, mặc dù miệng vết thương hơi dài, nhưng chỉ là thương ngoài da, vết thương không sâu. Cậu quay về dùng thuốc sát khuẩn rửa một chút, sau đó lấy thuốc bột bôi lên, qua hai ngày là tốt rồi."

Giống như nhớ lại cái gì, cô một bên lấy thuốc cho Vân Hân, một bên dặn dò nói: "Nhưng mà phải nhớ rõ mấy ngày này đừng để vết thương dính nước, bây giờ thời tiết nóng bức, nếu để dính nước, thì rất dễ bị nhiễm trùng phát sốt."

Lặng lẽ giật giật chân phải đau đến nóng rát, ánh mắt Vân Hân quét một vòng qua mấy hộp thuốc để trên khay chứa: "Vậy lấy cho tôi hai hộp thuốc hạ sốt đi."

"Vậy cũng được." Người phụ nữ cũng không thấy kì lạ, liền thuận tay cầm hai hộp thuốc hạ sốt lên.

Vân Hân móc ra một ít tiền lẻ từ trong túi quần trả tiền, mang túi nhựa y tế trắng đi ra khỏi tiệm thuốc.

Nhìn lướt qua bên trái không xa có hai tên bảo an áo xám vẫn đang tìm kiếm, cô định bước qua bên phải, lại phát hiện bốn tên đàn ông mang kính đen một bên quan sát tra xét bốn phía, một bên hướng cô đi tới.

Mấy người này khí thế mạnh mẽ vô cùng, trên người phảng phất mùi máu tanh như ẩn như hiện, vừa nhìn liền biết đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Tim Vân Hân co rút lại, toàn bộ thần kinh trong nháy mắt căng thẳng.

Đám người này ắt hẳn là người của Tư Không Trạch rồi, chỉ có những gia tộc lớn hàng đầu mới có thể bồi dưỡng ra thuộc hạ như vậy.

Một giọt mồ hôi óng ánh dọc theo gò má chảy xuống.

Cho dù bây giờ là lúc chạng vạng mát mẻ nhất trong ngày, nhưng Vân Hân vẫn cảm thấy oi bức nóng nực, thở không ra hơi, tay để trong túi quần cũng siết chặt.

Làm sao bây giờ? Đám người này vừa nhìn liền biết là không dễ lừa giống hai tên bảo an đó.

Ngay khi Vân Hân hô hấp nhanh đến sắp ngừng lại thì hung hăng cắn vào đầu lưỡi mình.

Đau đớn thấu tim, hơn nữa mùi máu tươi lại nồng đậm trong miệng, để cô trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Ngón tay đặt trong túi quần chạm vào một cái dây, tim cô động một cái.

Ngay lập tức lấy tai nghe màu trắng từ trong túi ra, đem tai nghe nhét vào lỗ tai một cách tự nhiên nhất có thể, đầu dây dưới rũ xuống túi quần bên trái, bàn tay chăm chú cầm chặt.

Vân Hân không dám nhìn qua bên kia, cô ổn định tinh thần, nhấc chân, cố thản nhiên hết mức mà đi qua bên trái.

Bên kia có một trạm xe buýt, hơn nữa nếu so ra tương đối mà nói, vẫn là hai tên bảo an áo xám kia an toàn hơn.

Lúc Vân Hân vừa đứng lại trước biển quảng cáo bên cạnh trạm xe buýt, bốn tên đàn ông to lớn áo đen sau lưng đã đi tới trước người cô.

Ánh mắt bốn người rất lợi hại, khuôn mặt bọn họ không chút cảm xúc mà lướt qua Vân Hân.

Một trong số đó còn nhìn thoáng qua chân phải Vân Hân.

(*): Nữ chính đang giả trai nên xưng cậu ta (他)