Chương 22: Cậu chủ nhà cậu không phải rất tốt sao?

Sau khi thấy cô dựa vào trạm ngồi xuống, một bên nghe nhạc, còn một bên đung đưa chân phải, động tác không chút trì trệ, mới chuyển dời tầm nhìn.

Mặc dù lòng bàn bàn chân đang đau đớn nóng rát, chân phải sau mỗi lần đung đưa càng thêm đau đớn trầm trọng, nhưng sắc mặt Vân Hân vẫn không có gì khác lạ, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía trước.

Thần sắc trong mắt hờ hững, hệt như những hành khách đang chờ đứng chờ ở trạm xe buýt, có sự xa cách đạm mạc của người thành thị.

Sau khi dư quang nơi khoé mắt quét qua thấy bốn tên đàn ông đã dời tầm nhìn, trái tim sắp nhảy khỏi l*иg ngực của cô đã quay trở về, hơi thở vốn đang kìm nén thoáng cái nới lỏng.

Nhưng cô vẫn không dám thả lỏng một chút, thẳng đến khi chiếc xe buýt số 39 màu xanh lá chậm rãi ngừng ở trước trạm.

Cô móc từ trong túi ra hai đồng tiền xu rồi lên xe, Vân Hân vô cùng thuần phục nhét vào thùng tiền kim loại màu bạc.

Nhìn quét qua khoang xe không chen chúc lắm, cô bước xuống hàng cuối cùng, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cửa sổ.

Sau khi xe dừng một phút ở trạm xe buýt, dần dần lăn bánh đi.

Một phút này, đối với người khác mà nói, cũng chỉ là khoảng thời gian chớp nhoáng, nhưng đối với Vân Hân mà nói, lại khó khăn như vừa mới trải qua một thế kỷ vậy.

Nhìn người đi đường, cửa hàng, ngọn đèn đường vừa thắp sáng ven đường không ngừng lùi về sau, trái tim vẫn buộc chặt của cô mới chậm rãi nới lỏng.

Trong túi quần, bàn tay vẫn luôn nắm chặt đầu bên kia của tay nghe cũng buông lỏng ra, cô lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên ống quần, cô ngẩng đầu nhìn lên bản đồ định vị phía trên xe buýt.

Đường 39 là đường xe buýt vòng quanh thành phố, mặc dù đi xa nhất cũng chỉ đến ngoại ô thành phố, nhưng cô cuối cùng cũng có thể tránh xa chỗ nội thành nguy hiểm.

Hôm nay cô không mang theo giấy chứng minh thân phận, cho dù có tiền thì cũng không thể vào những chỗ như khách sạn hay nhà khách được, chỉ có những khách sạn nhỏ vùng ngoại thành mới không cần giấy chứng minh thân phận, liền có thể vào ở.

Đây là điều mà Lâm Hạ từng nói với cô.

Lúc trước, khi cô từ nông thôn lên thành phố Vân Thành báo danh, lúc ấy chính là ở khách sạn nhỏ vùng ngoại ô, không cần giấy chứng minh thân phận, chỉ cần đưa tiền là được.

Bây giờ, điều mấu chốt nhất là cô phải kiếm được chỗ đặt chân tương đối an toàn, xử lý miệng vết thương ở lòng bàn chân một chút.

Thời tiết tháng sáu, hơn ba mươi độ, miệng vết thương nếu thật sự không được xử lý, không chừng sẽ bị nhiễm trùng.

Thậm chí bây giờ, cô còn có thể cảm giác được miệng vết thương cùng với vớ trắng đã dính lại với nhau.

Cô hoài nghi lúc bôi thuốc lên sẽ phải lột luôn một tầng da.

Ngồi trên xe buýt, rời xa khu vực mà Vân Hân không biết, kỳ thực người đang tìm cô khắp nơi, không chỉ có nhà họ Diệp và Tư Không Trạch, còn có người đàn ông trên xe bị cô sờ soạng một cái, còn vô sỉ cầm phí bịt miệng kia.

Mà bốn tên đàn ông áo đen trên người phảng phất mùi máu tươi mà cô mới vừa gặp kia, đúng là chính là người mà Tư Không Trạch phái đến tìm cô.

Thành phố Bắc, sơn trang Vân Long, bên trong phòng khách biệt thự xa hoa bậc nhất.

"Tiểu Mộc Mộc, cậu chủ nhà cậu không phải rất tốt sao? Gọi tôi tới gấp như vậy làm gì?"

Người đang nói chuyện, chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bề ngoài thanh tuấn, áo sơ mi trắng đơn giản thoải mái càng làm vẻ ngoài thanh tuấn trở nên tuấn tú thêm vài phần. Mặc dù miệng thì nói lời cà lơ phất phơ, nhưng mỗi cái nhấc tay đều mang theo cảm giác ưu nhã.

Sau khi nhìn thấy mọi người lần lượt bước vào phòng khách, anh ta không nhanh không chậm buông chén trà trong tay xuống, từ trên sofa đứng lên, ánh mắt đảo qua một vòng ở khuôn mặt âm trầm của bạn tốt Tư Không Tước.

Tư Không Tước giống như thật sự không nhìn thấy anh ta vậy, anh bước dài qua, trực tiếp đi đến ngồi xuống sofa một người ngồi bên cạnh bàn trà nâu nhạt.

Theo sát phía sau, Tô Mộc một đầu tóc húi cua lên tiếng kháng nghị, có chút không kiên nhẫn sửa chữa nói: "Bác sĩ Giang, đều đã nói rồi tôi tên Tô Mộc, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Mộc, cũng có thể gọi tôi là A Mộc!"