Chương 23: Chú thỏ nhỏ sợ hãi

"Được rồi! Tiểu Tô Tô, cậu bảo tôi đến, không phải chỉ để đến mắt to trừng mắt nhỏ với cậu chủ thôi đấy chứ?"

Hai tay Giang Tĩnh Vũ vòng trước ngực, đi về ngồi xuống sô pha, trầm mặc không nói gì, giống như đang xem xét tỉ mỉ từ trên xuống dưới người bạn tốt này một lần.

Nhưng vẫn không phát hiện ra có gì khác thường, đôi mắt hoa đào kia không khỏi hiện lên một tia hứng thú.

Không phải nói bị phụ nữ chạm vào sao?

Thế tại sao không bị dị ứng, cũng không buồn nôn?

Nhớ lại tình huống vừa rồi, sắc mặt Tô Mộc rất khó nhìn: "Tôi thật không có lừa cậu, thật sự có phụ nữ đυ.ng phải cậu chủ."

Nhưng lại không phải chỉ là một cái chạm vào mu bàn tay bình thường....

"Thật sự đυ.ng phải? Hay là chỉ đυ.ng phải góc áo thôi?" Nếu không tại sao chẳng xảy ra chuyện gì cả?

Tính cách Tô Mộc tương đối thẳng thắn, sẽ không nói dối, cho nên Giang Tĩnh Vũ chắc chắn tin tưởng cậu. Nhưng việc này thật sự là rất kỳ quái, khiến anh ta không khỏi nghi ngờ.

Anh ta là bác sĩ tâm lí bí mật của A Tước, vô cùng hiểu rõ bệnh tình của anh.

Năm Tư Không Tước bốn tuổi, anh bị mẹ kế và em trai kế hãm hại, thiếu chút nữa bị bốn hay năm người phụ nữ mắc bệnh sinh dục "cưỡng bức". Anh đã có một bóng ma tâm lý rất lớn đối với phụ nữ nói chung. Kể từ đó, anh không bao giờ chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào.

Cho dù chỉ là bị phụ nữ "vô tình" đυ.ng vào đầu ngón tay một chút xíu, anh cũng sẽ nhanh chóng nổi mẩn đỏ khắp người, thậm chí có khi còn nôn mửa.

"Không phải đυ.ng tới góc áo, là . . . . ." Tô Mộc thầm liếc nhìn cậu chủ đang chìm đắm trong thế giới của mình một cái, lời trong miệng khó nói ra.

Cậu không biết có nên nói ra tình hình thực tế hay không. Dù gì thì chuyện xảy ra đó đối với cậu chủ nhà cậu mà nói là một nỗi sỉ nhục lớn.

Tô Mộc hoàn toàn thật không ngờ được chuyện này, nhưng cho dù cậu chủ không muốn đưa tay chạm vào người phụ nữ, anh vẫn có cách lập tức khống chế người kia.

"Là gì?" Sự hứng thú Giang Tĩnh Vũ hoàn toàn bị treo bổng lên chín tầng mây, đôi mắt đào hoa cong lên ý cười.

Tô Mộc lại trộm liếc cậu chủ đang trầm mặc một cái, cắn răng nói: "Là cả người đâm sầm vào lòng thiếu gia. Cậu xem cổ của thiếu gia đi, chính là vết thương do cô ta tạo ra đó."

Đây không phải là điều đáng giận nhất. Đáng giận nhất là, cô gái kia còn dám sờ soạng lung tung trên người cậu chủ, còn phát hiện ra ‘khuyết điểm’ không thể nói ra mà cậu chủ đã cố gắng che giấu.

Trước khi trở về cậu chủ đã phái nhiều người đi tìm cô ta như thế,chắc là cũng là tức giận không chịu được, muốn tự mình giải quyết cô gái kia rồi?

"Ám sát?"

Nghe được lời Tô Mộc nói, Giang Tĩnh Vũ lập tức nghĩ đến chuyện khác, ý cười cà lơ phất phơ cũng thu lại, trở nên nghiêm túc lạnh lùng.

"Chú thỏ nhỏ nhà cậu vẫn không an phận à? Ông già bị đoạt mất vị trí chủ tịch nên vẫn không cam lòng sao?"

Sau khi từ nước ngoài trở về, trong thời gian ba tháng, Tư Không Tước đã một cước đá bay lão già thiên vị kia, mạnh mẽ vang dội mang tập đoàn gia tộc Tư Không về tay anh, chính mình ngồi trên vị trí chủ tịch.

Chuyện này, bất kể là Tư Không Trạch dã tâm bừng bừng, hay mẹ anh ta bề ngoài dịu dàng thiện lương, lòng dạ độc ác không kém gì đàn ông, hay hoặc là ông già Tư Không Khiếu vẫn không cam lòng nhà anh, tất cả đều sẽ không chịu để yên.

Hiện tại trong lòng bọn họ Tư Không Tước chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chỉ hận không thể rút ra.

Chỉ là bọn họ sợ phương thức hành động của anh tàn nhẫn mất hết nhân tính, cũng chưa định rõ thực lực của anh, cho nên nhất thời không dám hành động hấp tấp.

Nhưng ám sát gì đó thì cũng không phải là hiếm.

Tư Không Tước ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh một cái, quyết đoán phủ định: "Không phải."

Nếu thật sự là ám sát, bọn họ sẽ không phái một cô gái trông như một chú thỏ nhỏ sợ hãi như thế đến.

Hơn nữa, hôm nay ở trên xe, có vài lần anh không nhịn được mà thất thần. Nếu đối phương thật sự là tới gϊếŧ anh thì sớm đã có cơ hội rồi.