Chương 24: So với chuột nhỏ còn đáng nghiên cứu hơn.

Nếu như là bởi vì không nắm chắc, mà muốn trước tiên dựa vào anh làm chuyện mưu sát, cũng không đúng.

Bởi vì cô gái kia sau khi đưa ra năm ngàn dollar, liền giống như đang tránh ôn dịch mà trốn vào giữa dòng người trong chợ đầu mối kia.

Anh có thể cảm nhận được, cô leo lên xe, lần đầu tiên nhìn thấy mình đã muốn lùi bước, muốn chạy trốn.

"Không phải?"

Giang Tịnh Vũ ngoài ý muốn nhíu mày: "Người bình thường có thể đến gần người cậu sao?"

Ngẫm lại, lần trước ở quán rượu có người phụ nữ không biết sống chết mà đυ.ng vào người anh, hình như bây giờ vẫn còn đang ôm cái chân gãy nằm trên giường bệnh.

Hôm nay mặt trời thật sự mọc ở đằng Tây rồi, bị gái nhào vào ngực, còn bị người ta làm cho cổ bị thương, thế mà người phụ nữ kia còn nguyên vẹn không tổn hao gì, không mất cánh tay hay cụt cẳng chân, mà anh ngược lại còn giải thích thay cô.

Chuyện này thật sự là quá ly kỳ rồi, còn ly kỳ hơn cả chuyện anh bị gái đυ.ng vào mà không có bị dị ứng.

Giang Tịnh Vũ đối với người phụ nữ xa lạ chưa từng gặp kia đột nhiên nổi lên hứng thú nồng đậm. Anh ta cảm thấy, cái loại sinh vật này, so với chuột nhỏ còn đáng nghiên cứu hơn.

Tư Không Tước liếc mắt nhìn anh ta, đã biết rõ anh ta đang nghĩ cái gì, nhưng mà anh cũng không có để ý tới anh ta, tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình, nhân tiện chờ tin tức của thuộc hạ.

Người phụ nữ kia sau khi xuống xe, anh đã phái người đuổi theo, đáng lẽ phải đuổi tới rồi mới phải.

Chẳng biết bị làm sao, không gặp cô thì tim anh vẫn luôn không có cách nào trầm tĩnh lại.

Tư Không Trạch đem điều này quy kết lại là do năm đó lúc mẹ anh cần anh giúp đỡ, mà năng lực của anh lại quá yếu nên không thể giúp được gì, dẫn đến cuối cùng mẹ anh quyết định rời bỏ anh.

Nhưng lần này, anh đã có năng lực rồi, nhất định phải giúp cô, để cô yên ổn mà sống.

Thế nhưng, sự tình lại đi ngược với dự định ban đầu, rất nhanh Tô Mộc liên nhận được tin tức mà thuộc hạ truyền tới.

Sau khi cậu cúp máy, mặt đầy áy náy, còn mang theo một chút xấu hổ cùng sợ hãi: "Cậu chủ… không… không tìm được người."

Xong rồi, xong rồi, không tìm được người phụ nữ kia, lửa giận đầy người của cậu chủ làm sao mà trút ra đây?

Đứng mũi chịu sào, chắc chắn là cái tên bảo tiêu bên người cậu đây!

"Hừ, gần đây bọn hắn sống thoải mái quá mà!"

Chờ đợi đã đời, lại chờ được cái kết quả như vậy, sắc mặt Tư Không Trạch âm trầm xuống, môi mỏng mím lại thành một đường, thể hiện lúc này anh đang tức giận.

"Rốt cuộc là người nào làm cậu bị thương, lại còn chuồn nhanh như vậy, tới nỗi cậu cũng tìm không thấy người?"

Quan trọng nhất là, người phụ nữ kia dường như đã khiến cho cái vị bạn tốt thấy gái như thấy thú dữ này của anh ta sinh ra một tia cố chấp?

Giang Tịnh Vũ càng thêm hứng thú đối với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia, đem vị trí của cô từ chuột nhỏ trong phòng thí nghiệm, nháy mắt thăng lên thành cuộc phẫu thuật não mà anh ta yêu thích.

Tô Mộc nghĩ tới dáng vẻ tức giận của cậu chủ, lúc này, lòng cậu rất hoảng sợ.

Lau mồ hôi trên trán, ngay thời khắc khẩn cấp này, cuối cùng cậu cũng nhớ ra một tin tức khác mà thuộc hạ truyền tới.

"Cậu chủ, chuyện cậu bảo điều tra đã có tin tức rồi."

Con ngươi vốn mang theo ý lạnh của Tư Không Trạch ngẩn ra, lập tức đứng lên, con mắt sáng ngời: "Người ở đâu?"

"Nhà họ Diệp." Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của cậu chủ, Tô Mộc thầm thở phào một hơi.

Quả nhiên đúng như cậu mong đợi, chỉ có chuyện này mới có thể cứu được cậu.

"Nhà họ Diệp?" Tư Không Tước nhíu đôi lông mày dày mảnh, giống như nghĩ tới điều gì, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét.

Tô Mộc vội vàng giải thích nói: "Không phải là cô hai nhà họ Diệp, mà là cô cả Diệp Tiểu Hân."

"Hân?" Tư Không Tước giật mình, cúi đầu trầm tư.

Tô Mộc gật gật đầu, báo cáo: "Cô ấy cũng không phải do vợ chồng Diệp Kính Lương sinh ra, mà là nhận nuôi ở cô nhi viện ngoại ô trấn Ngũ Khê vào hai mươi lăm năm trước."

"Xác định?" Biểu tình trên mặt Tư Không Tước có vẻ nghiêm túc mà trước nay chưa từng có.