Chương 25: Dám tìm nhầm người!

Ánh mắt của Tô Mộc nhìn chằm chằm, giống như muốn đυ.c ở trên người anh hai cái lỗ giống nhau.

Não của Tô Mộc như căng cả lên nhưng vẫn gắng gượng, gật đầu nói: “Đã xác nhận tất cả rồi, kể cả tuổi tác hay lai lịch đều trùng khớp.”

"Quan trọng nhất là, bụng trái dưới quả thật có sẹo mà chân phải của cô ấy cũng có nốt ruồi.”

Hai cái đặc điểm này, chính thuộc hạ là người mua được người hầu nhà họ Diệp, xác định qua lần nữa.

Giang Tĩnh Vũ có chút nghi hoặc: "Không phải nhà họ Diệp có cô con gái thứ hai, người mà mắc bệnh tim sao?"

Sau khi trở về từ nước ngoài Tư Không Tước vẫn đang tìm ân nhân cứu mạng năm đó, việc này đương nhiên anh biết.

Khi anh biết đệ đệ, Tư Không Trạch luôn luôn tâm cao khí ngạo, dĩ nhiên thành Thanh Vân này chỉ có một tiểu thư nhà họ Diệp, hơn nữa còn là vị tiểu thư nhà họ Diệp bị mắc bệnh tim. Anh còn đang suy nghĩ.

A Tước liệu có thể mạnh mẽ như trước kia, một cước đá văng họ Tư Không Trạch, đoạt lấy tiểu thư thứ hai nhà họ Diệp chứ?

Việc này đã mất hơn nửa ngày, bên phía của anh vẫn không có gì động tĩnh gì, không ngờ là Tư Không trạch tìm lộn người?

Anh ta thử nói đi, nha đầu nhà anh ta không hề bận tâm, nói đạp liền đạp, nói trở mặt liền trở mặt, làm sao sẽ cố kỵ cái kia âm hiểm Tư Không Trạch?

Điều kiện hoàn toàn phù hợp, Tư Không Tước càng kích động hơn, trong đầu hiện lên tình cảnh năm đó.

Năm ấy, anh mười lăm tuổi, đương tan học trên đường, đột nhiên bị một đám hung thần bắt cóc.

Lúc đó tuy rằng hắn mắc chứng tự kỷ còn là rất nghiêm trọng, cả ngày trầm mặc, nhưng bởi tại một năm trước, cũng chính là thời điểm tuổi mười bốn đã trải qua chuyện của nữ nhân sau, lại để anh hiểu một cái đạo lý.

Chỉ cần những lời nói của mình còn uy lực, Tư Không Trạch và nữ nhân kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.

Nghĩ đến việc mẹ của anh nhảy từ lầu cao xuống, nghĩ đến ánh mắt của bà ấy nhìn anh áy náy và lưu luyến.

Anh đột nhiên cảm thấy, chính anh vẫn còn đang sống, hơn nữa anh còn sống rất tốt.Vì thế, anh chậm rãi thoát ra khỏi cái bức tường giam cầm lạnh lẽo kia, chậm rãi buộc chính mình phải quên đi những sự ác ý mà chung quanh nhắm vào anh ,bỏ qua sự lạnh lẽo băng giá kia, đi hưởng thụ hết thảy chung quanh, đi học tập tất cả những gì anh có thể học tập.

Chỉ cần có thể làm cho mình trở nên vĩ đại, mặc kệ điều đó có khó khăn như thế nào, anh đều cắn răng làm cho bằng được.

Có lẽ là vì những sự chuyển biến này, khi hắn mười lăm tuổi thì đã bị tự kỷ rồi bị bắt cóc.

Mà khi bị bắt đi là lúc anh mười lăm tuổi, năng lực có hạn, anh chỉ có thể như một con sói hung dữ đột nhiên hiện ra, khi đang bị tha lên xe, anh còn ngoan cố níu kéo Tư Không Trạch đang ngồi trên xe cùng mình.

Lúc đó trong lòng anh nghĩ rằng coi như mình sắp chết, mà dù có chết cũng phải kéo theo người anh độc ác từ nhỏ này theo.

Anh muốn cho cái đàn bà ác độc kia cũng nếm thử, nỗi đau thống khổ khi mất đi người thân, người nam nhân lạnh lùng, đau khổ mà tuyệt vọng

Sau đó, trời xui đất khiến kiểu gì, bọn cướp không biết nguyên nhân ra sao, dứt khoát buộc hai người cùng nhau đi.

Về sau, hai người bị bịt mắt dẫn tới một chỗ địa phương hẻo lánh, nhốt ở một nhà xưởng cũ nát, trong phòng tối đen như mực.

Từ nay về sau năm ngày, phía trước chỉ còn ba ngày có người trong hội đưa vào mấy cái bánh bao và một ít nước, hai ngày sau, bọn họ cũng không ăn uống gì, cũng không có uống qua một giọt nước.

Có lẽ là việc tiền chuộc chưa được đàm phán xong xuôi, hay bởi vì nguyên nhân gì, khi hắn đói bụng đến lúc toàn thân vô lực.Yết hầu hắn cũng lặng yên một hồi, người kia cũng vậy.

Bọn anh một người kêu gào nguyền rủa, một người không có chút năng lực nào để phản kháng, hai người bị đánh cho một trận mà dừng lại.

Sau đó chúng hành động loạn xạ đem hai người nhét vào một cái hòm gỗ lớn, cuối cùng ném họ xuống sông.