Chương 41: Sự hồi sinh thực sự

“Nhiều năm như vậy, sớm chiều chung sống với nhau, các người chẳng lẽ không có chút tình cảm nào với tôi sao? Chẳng lẽ tim của các người làm bằng sắt sao?”

Đã nhiều năm như vậy, ba mẹ mà cô một lòng tin tưởng và kính trọng, là chỗ dựa lớn nhất trong trái tim cô, hóa ra lại chỉ một lòng mong ngóng lấy được trái tim đang đập trong l*иg ngực cô ra khỏi thân thể cô.

“Tôi cũng là con người mà! Tôi cũng là người bằng xương bằng thịt! Không phải con chó, con mèo ở bên đường, không phải là một vật thể vô tri vô giác. Sao các người lại có thể tùy tiện muốn lấy mạng của tôi như vậy?”

“Diệp Cẩn Huyên, lẽ nào tôi đối với cô không đủ tốt sao? Tại sao cô nhất định muốn tôi phải chết?”

Coi như là cô ta đã cướp đi Tư Không Trạch, bởi vì cô ta là em gái cô, bởi vì cô ta từ nhỏ sức khỏe đã yếu, lại mắc bệnh tim rất nghiêm trọng nên cho dù trong lòng rất buồn nhưng cô cũng không nói một lời nào.

Cô thậm chí còn luôn tự an ủi bản thân mình: Đàn ông thì có thể tìm người khác còn em gái thì chỉ có một người mà thôi!

Nhưng bây giờ nghĩ lại, thật trớ trêu và nực cười làm sao!

Bản thân sao lại ngu ngốc như vậy chứ!

Nếu như Diệp Cẩn Huyên thực sự xem cô là chị gái, thì làm sao có thể cướp đi bạn trai của cô mà không nói một lời nào?

“Tư Không Trạch, cứ cho là anh thay lòng đổi dạ, tôi cũng không trách anh, nhưng tại sao anh lại tuyệt tình như vậy? Không cho tôi lấy một chút con đường sống!”

“Đúng, tôi là trẻ mồ côi, tôi có một trái tim khỏe mạnh, nhưng không lẽ vì như vậy mà cái gì tôi cũng phải cho Diệp Cẩn Huyên sao?”

“Chẳng lẽ vì điều này mà tôi phải chịu đựng việc bạn trai của tôi coi người phụ nữ khác như bảo bối, còn coi bản thân mình như một ngọn cỏ sao?”

“Chẳng lẽ vì nguyên nhân này mà tôi phải can tâm tình nguyện mang tim của mình ra cống hiến sao?”

“Diệp Kính Lương! Cố Bội Linh! Diệp Cẩn Huyên! Tư Không Trạch! Các người là một lũ độc ác!”

Lẻ loi, trơ trọi trong thế giới chỉ có một người, yên tĩnh biết bao, yên tĩnh tới mức khiến người ta hoảng sợ, khiến người ta sợ hãi.

Cô đơn, sợ hãi, hận thù, tuyệt vọng, giống như một hố đen, từng chút từng chút một cắn xé tâm hồn cô.

Sống không bằng chết suốt sáu năm trời, kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe, thậm chí muốn đầu thai cũng không được, có những lúc trái tim cô như tan nát muốn khóc một trận nhưng đến chảy một giọt nước mắt cũng không làm được.

Khoảng thời gian đen tối không có chút màu sắc ấy, bây giờ mỗi khi nghĩ lại cô đều thấy trái tim mình như thắt lại, đau đớn, khổ sở.

Không muốn nghĩ lại nhưng dường như nó đã bén rễ, khắc sâu vào tâm trí cô, không giờ nào phút nào không giày vò cô, nhắc nhở cô.

Những năm gần đây, mỗi ngày cô ngoài việc quan sát những người bệnh nhân sống trong căn phòng đó, cùng họ xem tivi, cùng học lên mạng xem tin tức ra thì cô sẽ ngồi sắp xếp lại những sự kiện đã qua trong tâm trí và nhớ lại cảnh tượng xảy ra ngày hôm đó.

Chỉ có bằng cách này cô mới có thể dối lòng nói với bản thân mình.

Cô vẫn là một con người, một người có nhận thức, chứ không phải một hồn ma cô đơn bị nguyền rủa.

Vân Hân hung hăng lau đi những giọt nước mắt trên mặt: “Chờ đi! Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu! Ông trời đã cho tôi sống lại, cho dù có xuống địa ngục, tôi cũng sẽ kéo các người xuống cùng.”

Cô trút bỏ cơn giận một cách thẳng thừng, khóc suốt nửa giờ đồng hồ, dường như tất cả nước mắt trong cơ thể đã bị rút cạn, Vân Hân không còn nước mắt để khóc nữa.

Thay vào đó là đầy ắp sự căm giận, khuôn mặt đầy sự hằn học và một sự lạnh lùng đáng sợ bao bao bọc lấy cô.

Cởϊ qυầи áo cùng với đôi giày thể thao màu đen dưới chân ra, đi một đôi tất trắng dính vết máu khô, Vân Hân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng dưới vòi phun.

“Ào ào ào!”

Nước ấm dội xuống đầu cô, tinh thần căng thẳng từng chút một được xoa dịu.

Vân Hân nhắm mắt lại, ngâm một lúc rồi mới lấy dầu gội và sữa tắm bên cạnh để tắm.