Chương 9: Cái đó là … sai lầm nhất thời

Sắc mặt anh thay đổi liên tục, đang từ đỏ thành đen, rồi lại từ đen thành đỏ. Anh trợn mắt tức giận muốn nhéo người phụ nữ đột nhiên nhảy lên xe này.

Nhìn ở khoảng cách gần, đôi mắt đen khát máu ấy càng đáng sợ và hung hãn hơn.

Mặt Vân Hân đỏ bừng vì xấu hổ và lo sợ, trái tim cô thắt lại, mồ hôi lạnh chảy đầy ra lưng.

Cô khó xử giật giật khóe miệng, nhanh chóng bụm miệng xin lỗi: “Cái đó… xin lỗi… là tôi sơ suất… chỉ là sai lầm nhất thời…” Anh cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, cho dù mặt cô bị vết bẩn lấm lem nhưng cũng không che được vẻ xấu hổ, ửng đỏ ở trên mặt, cơ thể ấm áp trong vòng tay anh cứng như gỗ.

Không biết vì sao bụng Tư Không Tước đột nhiên yên tĩnh lại, trong lòng cũng không còn cảm giác buồn nôn nữa.

Sự thay đổi đột ngột này khiến anh sững sờ một lúc lâu.

Đôi mắt thâm thúy của anh dần bình tĩnh lại, chăm chú nhìn người con gái đang khó chịu, hoảng sợ này.

Còn về phía Vân Hân, mặc dù trong miệng nói lời xin lỗi nhưng chiếc kéo trên tay trái vẫn đè lên động mạch chủ của người đàn ông.

Cho dù lúc này trời có sập xuống, thì cô cũng sẽ không bao giờ buông tay.

Buông tay đồng nghĩa với việc cô đã từ bỏ cơ hội được sống lại bằng xương bằng thịt.

Cô biết rằng khıêυ khí©h một nhân vật tàn nhẫn trước mắt này thì tương tự với việc tự tìm đến cái chết. Nhưng cô không còn cách nào khác cả, vì nếu không làm điều này, cô sẽ chết mà cô làm điều này, cũng sẽ phải chết!!

Vân Hân không dám nhìn gương mặt trước mặt này nữa, cô cắn rứt lương tâm, quay đầu nhìn về phía người đàn ông gầy gò bên ngoài cửa xe.

Lần này, trong mắt cô hiện lên một tia sát ý đầy dữ tợn: “Nhanh lên, nếu trong vòng ba giây nữa mà xe không chuyển động, tôi sẽ đâm anh ta.”

“Cô...” Tô Mộc vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng cậu cũng rất sợ cô sẽ làm tổn thương tới cậu chủ, lại nghĩ về những thay đổi của thân thể cậu chủ.

Kể từ sau sự việc đó, cậu chủ không thể chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào nữa.

Mỗi khi phụ nữ chạm vào da của anh, thì rất nhanh, toàn anh bị bao phủ bởi những nốt đỏ.

Mỗi lúc như vậy thì tính tình của anh sẽ rất nóng nảy, và đương nhiên sẽ có người vì một chuyện nhỏ nhặt mà gặp đại họa.

Thấy cậu vẫn im lặng, Vân Hân gấp đến độ mồ hôi đổ nhễ nhại, trong lòng nảy sinh ý nghĩ tàn nhẫn, cô đâm thẳng mũi kim sắc bén vào da thịt người đàn ông bên cạnh.

Một vết máu hoàn mỹ rỉ ra ở trên chiếc cổ trắng ngần của người đàn ông, đặc biệt chói mắt.

Khuôn mặt anh lạnh lùng như Tu La ở dưới địa ngục, biểu cảm nghìn năm không đổi vững như núi Thái Sơn, mang theo một tia máu đầy quỷ dị mà gợi cảm.

“Yêu nghiệt!”

Chỉ là một người đàn ông thôi mà, sao lại có thể khiến người ta muốn phạm tội như thế?

Hai mắt Vân Hân thoáng hoảng hốt, nhưng rất nhanh cô đã tự cắn đầu lưỡi để cho bản thân cô thể tỉnh táo lại, nắm chặt cây kéo trong tay lần nữa.

Hai người ở rất gần nhau, và phần lớn cơ thể của Vân Hân gần như nằm trên cơ thể của người đàn ông.

Tư Không Tước chỉ cảm thấy có một vòng mềm mại đầy xúc cảm dán chặt lấy bộ ngực của mình, cách một lớp áo sơ mi mỏng màu đen, truyền thẳng vào trong lòng anh.

Hơi thở nóng rực phả vào cổ, ngửi thấy trên cơ thể người phụ nữ nồng nặc mùi thuốc sát trùng khiến anh càng thêm ngây ngẩn.

Đều cùng một người, mà tại sao khi người phụ nữ này đυ.ng vào cánh tay, anh rõ ràng có cảm giác buồn nôn nhưng đột nhiên lại biến mất?

Không lẽ bệnh của anh đã được chữa khỏi rồi?

Anh liếc nhìn người phụ nữ đang thở gấp, sắc mặt vội vàng khó kiềm chế. Ánh mắt anh lóe lên ánh sáng, anh liếc nhìn Tô Mộc như đang muốn nói gì đó: “Lái xe.”

Giọng người đàn ông trầm thấp mang theo vẻ lười biếng, nhưng lại không cho phép người ta từ chối.