Chương 3

Quý Hàm Chương nhìn làn khói mờ ảo, không nói nên lời. Thạch Lang quay đầu nhìn cậu, phát hiện ánh mắt cậu có chút mờ mịt, đôi môi mím chặt.

Cậu phát hiện anh đang nhìn mình, nhướng mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, toé lửa.

Thạch Lang hỏi: "Cậu đến đó là đợi ai hay hẹn người?”

Quý Hàm Chương hiểu được đại khái lời anh nói, trả lời: "Hẹn người."

Thạch Lang cổ họng thắt lại, "Không ai tiếp cận cậu sao?"

Quý Hàm Chương gật đầu: "Có." Cậu nhìn chằm chằm Thạch Lang, nói: "Nhưng đều không có ai trông đẹp trai như quản lý cả."

Thạch Lang ngoảnh mặt đi, tắt thuốc rồi khởi động xe.

Quý Hàm Chương quay đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài, một lát sau lại quay lại nhìnThạch Lang.

Thạch Lang cảm nhận được ánh mắt cậu nhìn anh, cùng cậu tán gẫu về công việc, muốn mượn chuyện này dời đi lực chú ý.

Quý Hàm Chương lại cứ như đi vào tai trái đi ra tai phải, Thạch Lang hỏi mười câu cậu mới đáp một câu, chẳng có nổi nửa phần điệu bộ hiếu học ban ngày.

Đến nơi, Quý Hàm Chương rốt cục không nhịn được ngắt lời Thạch Lang.

Cậu nhìn Thạch Lang, hỏi: "Em muốn ngủ với quản lý, anh có bằng lòng không?"

Thạch Lang sẵn lòng, nhưng cũng chỉ là trên mặt tâm lý thôi.

Nếu như anh có thể cùng Quý Hàm Chương lên giường, anh sẽ không đưa Quý Hàm Chương về nhà, mà đã dong xe trực tiếp đến khách sạn rồi.

----------------

Nếu biết chị họ ngoài gọi cậu ra còn đồng thời hẹn cả Thạch Lang đến đây nữa, Quý Hàm Chương chắc chắn sẽ không tới.

Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì Thạch Lang ngày đó đã từ chối cậu.

Quý Hàm Chương không cảm thấy xấu hổ về lời mời lên giường với Thạch Lang, cũng như không cảm thấy xấu hổ khi lời mời của mình bị Thạch Lang từ chối thẳng thừng.

Quý Hàm Chương chỉ cảm thấy buồn bã và chán nản.

Thạch Lang có thể cùng người khác lên giường, lại không muốn cùng cậu lên giường.

Là cậu không đủ hấp dẫn, Thạch Lang nhìn không lọt mắt sao?

Quý Hàm Chương cho rằng không phải như vậy.

Cậu đã nhìn ra được, ngày đó ở trong xe, ánh mắt Thạch Lang nhìn cậu có du͙© vọиɠ.

Nhưng Thạch Lang dù có du͙© vọиɠ với cậu, lại không muốn cùng cậu lên giường, còn không chịu trả lời cậu nguyên nhân là gì.

Quý Hàm Chương uất ức, khi Thạch Lang không ở trước mặt cậu, cậu uất ức, Thạch Lang đến rồi, cậu lại càng uất ức hơn, thế là dứt khoát nghiêng mặt về phía cửa sổ, cắn môi dưới nhìn người đi đường bên ngoài.

Lên lầu hai, Thạch Lang vừa liếc mắt đã thấy Quý Hàm Chương.

Khi Quý Hàm Vũ gọi điện thoại cho anh, có nói với anh là sẽ mang theo một người nữa đến.

Người kia là ai, Thạch Lang đã đoán được, cũng đoán trúng, cho nên anh không ngạc nhiên gì lắm.

Đối với thái độ ngoảnh mặt làm ngơ, nghiên đầu cắn môi của Quý Hàm Chương, Thạch Lang có chút muốn cười.

Anh thầm mắng Quý Hàm Chương là nhóc bố láo thích ăn đòn, rồi mỉm cười bắt tay người chị cùng trường Quý Hàm Vũ, vào chỗ uống trà.

Quý Hàm Vũ là chị họ Quý Hàm Chương, cũng là cháu gái của chủ tịch tập đoàn, hiện cô đang làm giám đốc bộ phận của trụ sở chính.

Lần này, cô gọi Thạch Lang ra đây, để tìm hiểu tình hình công việc của em họ cô là giả, muốn nhờ đàn em khoá dưới chăm sóc nhiều hơn cho em họ mình mới là thật.

Thạch Lang bưng cốc trà, cười nói: "Coi như đàn chị không mở miệng, tôi cũng sẽ chăm sóc cậu ấy mà."

Anh liếc nhìn Quý Hàm Chương đang cố chấp nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười lại sâu thêm chút nữa, "Hàm Chương rất hiếu học, thường thường sẽ chủ động hỏi tôi các vấn đề mình chưa rõ, còn có thể học một biết mười. Tôi rất quý cậu nhóc này, cũng rất vui vẻ khi hướng dẫn cho cậu ấy."

Nhìn hình ảnh Thạch Lang trong gương, Quý Hàm Chương hé miệng, vươn đầu lưỡi liếʍ vết răng trên môi, cuối cùng ngẩng đầu quay qua.

Cậu nhìn chằm chằm Thạch Lang, đặc biệt không nể mặt mũi mà nói: "Hai tuần rồi em không hỏi anh gì hết."

Bị Quý Hàm Chương vạch trần tại trận, Thạch Lang không khỏi có chút lúng túng. Anh vẫn mỉm cười, ngước mắt lên nhìn vào môi dưới hồng hào của Quý Hàm Chương, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc cốc hai lần rồi bình tĩnh nói: "Ồ, bận quá nên tôi quên mất."

Quý Hàm Chương mím môi nhìn anh, anh ngước lên nhìn Quý Hàm Chương với ánh mắt sắc lạnh.

Quý Hàm Chương bị Thạch Lang nhìn đến tê cả da đầu, miệng mở ra, lại không biết nên nói gì.

Nói cái gì đều không đúng.

Hơn nữa chị gái cậu vẫn đang ngồi bên cạnh, cậu cũng không thể nói ra điều mình muốn nói, đành ngậm miệng cúi đầu im lặng.

Quý Hàm Vũ nói thằng em mình vài câu, gọi một chiếc bánh ngọt rồi đẩy nó đến trước mặt cậu, sau đó tiếp tục trò chuyện với Thạch Lang về công việc.

Quý Hàm Chương ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt anh đào, nhìn chị họ và Thạch Lang vừa nói vừa cười, trong lòng không khỏi cảm thấy chán nản.

Cậu muốn nói chen vào, nhưng chuyện đơn giản cậu còn có thể nghe hiểu được vài chữ, chứ mấy chuyện phức tạp cậu nghe không hiểu, như lọt vào trong sương mù, căn bản là không chen miệng vào nổi.