Chương 19

“Sau này xin hãy giúp đỡ nhiều hơn, bạn trai.”

Khóe môi Lam Vãn Thanh tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng đáp.

Đột nhiên lời này được thốt ra, Ôn Tư Sâm nghe thấy, trong nháy mắt anh không kịp phản ứng lại, bên tai dường như còn vang vọng câu nói lúc sáng sớm mang theo sự giận dữ kia của cô “Tôi còn chưa đồng ý làm bạn gái của anh đâu.” Không ngờ giờ đây tình thế đã thay đổi.

Giọng nói của Lam Vãn Thanh dừng lại được hai giây, anh mới nhớ lại.

Vừa định nói cái gì đó, Lam Vãn Thanh cướp lời trước.

“Em buồn ngủ.” Cô nhắm mắt lại: “Ngủ.”

Ôn Tư Sâm: “……”

Người phụ nữ nhỏ bé này thật là biết cách làm tim anh ngứa ngáy.

Tay phải Ôn Tư Sâm nắm lấy tay cô không buông, tay trái chống ở bên gối, cúi người xuống. Vừa rồi khi Phó Liên đi ra ngoài, vì để Lam Vãn Thanh nghỉ ngơi thật tốt, cố ý tắt đèn ở phía trên cho cô, vị trí Ôn Tư Sâm ngồi vừa đủ che được ánh sáng của bóng đèn.

Lúc cô còn đang mở mắt, ánh sáng tỏa ra bốn phía từ trên người anh giúp cô cảm nhận được, mới vừa nghe thấy bên tai mình có động tĩnh, nghe thấy chiếc giường nhỏ vang lên tiếng kẽo kẹt, tinh thần cô hơi cảnh giác, phát hiện cho dù nhắm mắt lại, cũng có thể biết được ánh sáng vốn mờ nhạt càng thêm tối tăm.

Mùi hương sảng khoái phả vào mặt, khô ráo và thoải mái.

Lam Vãn Thanh ngừng thở, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua môi cô, in trên mí mắt khẽ run của cô.

Cô thở nhẹ ra, hô hấp hai người giao hòa, hàng lông mi run rẩy, mở mắt.

Thấy Ôn Tư Sâm nhìn chằm chằm cô, đưa lưng về phía sáng, màu đen trong mắt anh càng đậm hơn, giống như biển rộng giữa đêm khuya, cuốn hút vào hư không.

Ôn Tư Sâm thấy cô mở mắt ra, trong mắt hiện lên ý cười thành công, anh hôn lên gò má cô, mới nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, bạn gái.”

Lam Vãn Thanh: “……”



Khi Ôn Tư Sâm đưa Lam Vãn Thanh về đến cửa biệt thự Lam gia, đã hơn 11 giờ tối.

Anh xuống xe vòng sang ghế phụ mở cửa xe giúp cô, sau khi đỡ cô xuống xe, xoay người quan sát khoảng sân lớn chỉ có mấy ngọn đèn sáng lên.

Có hơi lo lắng, rũ mắt nhìn cô: “Có sợ không?”

Lam Vãn Thanh: “……”

Đây là nhà cô, cô đã ở đây từ nhỏ, cũng không phải chưa từng ngủ tại đây, lấy đâu ra sợ hãi.

Cô đi tới cửa, mở nắp che khóa bằng vân tay, in ngón trỏ lên đó, nghe thấy tiếng tích tích, cô giữ chặt cửa lớn tự động mở ra, quay đầu nhìn Ôn Tư Sâm đang đi theo cô.

“Anh về đi, trên đường về lái xe cẩn thận.”

Cô vẫy tay chào anh.

“Vãn Vãn,” Ôn Tư Sâm giữ chặt Lam Vãn Thanh, nói xong muốn đi vào: “Chờ một chút.”

“Hả?”

Bàn tay Lam Vãn Thanh bị anh nắm lấy di chuyển lên khuôn mặt anh.

Môi Ôn Tư Sâm mấp máy hai cái, cuối cùng thở dài, trầm giọng dặn dò: “Nghỉ ngơi sớm một chút, có việc gì thì gọi điện cho anh.”

Lam Vãn Thanh nhìn anh, mắt đảo quanh, ngoan ngoãn gật đầu “Ừm” một tiếng.

Anh nhẹ nhàng đẩy eo cô: “Đi vào đi, anh nhìn em vào rồi anh đi, ngày mai anh đến đón em đi làm.”

“Không cần, tài xế sẽ đúng giờ…” Lam Vãn Thanh từ chối theo bản năng, anh và cô cũng không tiện đường.

“8 giờ anh đến.” Ôn Tư Sâm cắt ngang lời nói của cô, hoàn toàn không để ý đến lời cô nói: “Cùng nhau ăn sáng.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Bạn trai đón bạn gái đi làm, hình như đây cũng là chuyện hết sức bình thường.

Lam Vãn Thanh gật đầu, sau đó mở cửa vào nhà.

Ôn Tư Sâm vẫn luôn chờ đến khi đèn trong biệt thự sáng lên, xoay người lên xe, đỗ ở đất trống trước cửa lớn một lúc lâu, cuối cùng căn phòng đã sáng đèn. Anh lái chiếc xe dần đi vào màn đêm.



Ngày hôm sau Lam Vãn Thanh thu dọn xong xuôi, khi ra cửa còn cách vài phút mới đến 8 giờ. Cô bước xuống bậc thang ở ngoài sân, cách bức tường nhìn ra bên ngoài, thấy Ôn Tư Sâm đã nghiêng người dựa vào cửa xe chờ từ lúc nào.

Đợi cô đi ra, Ôn Tư Sâm đứng thẳng người, mở cửa xe.

Mãi cho đến khi cô ngồi ổn định, đôi mắt anh chưa từng rời khỏi trên người cô.

Hôm nay, Lam Vãn Thanh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh trắng họa tiết kẻ sọc rộng thùng thình, quần tây bút chì lưng cao màu đen làm tôn lên đôi chân thẳng tắp thon dài của cô. Không bỏ vạt áo vào trong quần tây, có thể thấy được tỉ lệ dáng người. Dưới chân mang đôi giày cao gót màu đen, lộ ra một phần bàn chân, rất thu hút ánh mắt người khác.

Lam Vãn Thanh không được tự nhiên trước cái nhìn của anh, đẩy nhẹ anh một cái: “Nếu không đi, em sẽ không có thời gian ăn sáng đâu.”



Lúc này Ôn Tư Sâm mới mỉm cười thu lại tầm mắt, đóng cửa xe, vòng sang ghế lái.

Ah vừa khởi động xe, vừa liếc nhìn Lam Vãn Thanh một cái, nhẹ giọng hỏi: “Em thích ăn chỗ nào không?”

Lần này thật sự hơi khó khăn đối với Lam Vãn Thanh.

Lam Vãn Thanh ăn một mình ở ngoài không nhiều lắm, ngày thường Thôi Lan ở nhà, đều chuẩn bị bữa sáng cho cô, phải nhìn cô ăn xong mới thả cho cô đi làm. Có đôi khi công việc bận rộn, giữa trưa trợ lý thư ký mang cơm hộp đến, có lúc cô ăn một mình, có lúc ăn cùng Diệp Phong Hoa. Thôi Lan chê cô luôn ăn thứ không lành mạnh. Vì vậy bà thường làm xong cơm trưa ở nhà rồi cho người đưa đến đây. Lam Vãn Thanh sợ bà vất vả, chỉ đồng ý thỉnh thoảng làm như vậy.

Lục phó tổng không có ở đây, đương nhiên chuyện xã giao rơi trên đầu cô, để thể hiện sự phô trương, chỗ ăn cơm đều là khách sạn lớn.

Cô lắc đầu: “Anh chọn đi, em không kén ăn.”

Ôn Tư Sâm đáp lại, men theo con đường nhựa màu xanh, ra khỏi khu biệt thự.

Đại học Đông Thành, ngoại trừ nổi tiếng ở trong giới học thuật, các cửa hàng nhỏ xung quanh cũng nổi tiếng, thậm chí là nổi tiếng trong nước.

Lúc ấy Lam Vãn Thanh học đại học ở nơi khác, đối với một số chuyện của đại học Đông Thành, cô chỉ nghe qua chứ chưa từng tìm hiểu, không có hứng thú, cũng không có thời gian.

Nhưng dù sao Ôn Tư Sâm cũng lăn lộn ở trường đại học này bốn năm, lái xe quen cửa quen nẻo, dừng lại trước một tiệm hoành thánh cách cổng trường gần trăm mét.

Cửa tiệm không lớn, trên biển hiệu khắc gỗ chỉ có ba chữ vô cùng đơn giản “Tiệm hoành thánh”, ở góc trên bên phải chữ tiệm có khắc một con dấu đỏ uốn khúc. Lam Vãn Thanh nhìn kỹ, mới thấy rõ chữ được khắc chính là “Cửa tiệm lâu đời”.

Cửa tiệm này trông giống như một cửa tiệm gia truyền.

Rèm treo trước cửa tiệm, vẫn là loại rèm châu được may thủ công của trước kia.

Ôn Tư Sâm vén rèm lên, một tay ôm cô đi vào: “Cửa tiệm này vẫn luôn ở đây từ khi đại học Đông Thành được thành lập, đã truyền đến đời thứ ba.”

Anh tìm vị trí duy nhất gần cửa sổ để Lam Vãn Thanh ngồi xuống, cách thức trong tiệm là tự phục vụ, Ôn Tư Sâm xoay người lại, đến cửa sổ bên kia gọi đồ ăn.

Thừa dịp Ôn Tư Sâm bận rộn, Lam Vãn Thanh nhìn xung quanh một chút, cửa bên ngoài tiệm khá nhỏ, nhưng không gian bên trong lại rất lớn, ngăn nắp. Đặt được khoảng mười mấy cái bàn gỗ, bày biện gọn gàng.

Có lẽ bởi vì đang trong kỳ nghỉ hè, người trong tiệm không quá đông, nhưng cũng không ít, cộng thêm bàn của bọn họ thì khoảng mười người.

Khoảng năm sáu phút sau, Ôn Tư Sâm bưng hai phần hoành thánh cùng một đĩa thức ăn nhỏ đi đến.

Anh đặt một bát xuống trước mặt Lam Vãn Thanh, đưa đũa và thìa cho cô rồi mới ngồi xuống đối diện.

“Anh thường xuyên đến đây ăn à?” Cô lấy một ít rau thơm bỏ vào trong chén, một chút màu xanh lá cây trôi nổi trong nước canh, Lam Vãn Thanh múc một thìa canh đưa vào miệng.

“Ừ, lúc ít người thì thường đến đây ăn hơn.” Thấy cô liếc mắt nhìn lọ giấm, Ôn Tư Sâm thuận tay đưa qua: “Bây giờ còn chưa khai giảng, ít người. Nhưng qua hai ngày nữa khai giảng, đông khách nên phải xếp hàng rất lâu.”

“Lát nữa anh muốn đến công ty hay về nhà?” Lam Vãn Thanh rưới vài giọt dấm vào trong bát.

“Đến công ty.” Ôn Tư Sâm vừa ăn, vừa liếc mắt nhìn nơi cách bọn họ ba bàn, tiếp tục nói: “Sau khi xử lý một vài chuyện, còn phải đến trường học một chuyến, ngày mốt khai giảng, học kỳ này có vài buổi giảng phải xác định thời gian cụ thể với trường học.”

Lam Vãn Thanh gật đầu, bỗng dưng nhớ tới trong nhà còn một thằng nhóc năm nay cũng học ở đại học Đông Thành, lại còn lén lút giấu ba nó thay đổi chuyên ngành, hình như cũng là chuyên ngành sinh học?

“Anh dạy sinh viên năm nhất sao?”

“Hửm?” Không hiểu vì sao cô hỏi vấn đề này, Ôn Tư Sâm nhìn cô gái, nhướng mày.

“Chuyên ngành của bọn anh không phải là hướng dẫn sinh viên làm thí nghiệm sao? Anh hướng dẫn từ năm nhất hay là chỉ hướng dẫn một lớp nhất định?” Lam Vãn Thanh giải thích.

“Anh chỉ hướng dẫn sinh viên học thạc sĩ làm thí nghiệm, chỉ có các lớp công khai thì mới có tất cả sinh viên các năm.”

Lam Vãn Thanh gật đầu “Ồ” một tiếng.

“Sao thế?” Anh cười nhạt nhìn cô: “Đột nhiên có hứng thú với lớp học của anh?”

“Đúng vậy.” Lam Vãn Thanh nhún vai: “Muốn ngày nào đó em sẽ đóng giả thành sinh viên đại học nghe giáo sư Ôn giảng bài.”

“Hoan nghênh.”

Nhưng cho dù cô có cải trang như thế nào chắc chắn chỉ cần liếc mắt một cái anh sẽ nhận ra.

Hai người ăn xong, khi Ôn Tư Sâm đưa Lam Vãn Thanh đến dưới tầng hầm tòa nhà Lam thị, còn mười lăm phút nữa là đến 9 giờ.

Xe dừng lại, Lam Vãn Thanh nới lỏng dây an toàn chuẩn bị xuống xe, nhưng tay lại bị Ôn Tư Sâm nắm lấy, đợi Lam Vãn Thanh quay đầu lại nhìn anh thì nói: “Buổi chiều mấy giờ đến đón em?”

“Buổi chiều không cần đến đây.” Nhìn thấy Ôn Tư Sâm nhíu mày, Lam Vãn Thanh giải thích: “Hai ngày nữa cháu trai em cũng khai giảng, khoảng thời gian trước em đi Maldives không dẫn theo nó, thằng nhóc đó còn tức giận, đã hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm.”

Tầm mắt Ôn Tư Sâm xẹt qua đôi môi màu hồng phấn của cô, dừng một chút, sau đó buông tay cô ra, nắm lấy vô lăng, dịu dàng nói: “Ăn cơm xong em gọi điện thoại cho anh, đừng quên buổi tối còn phải truyền dịch.”

Lam Vãn Thanh gật đầu, mở cửa xe bước xuống.

Ánh mắt Ôn Tư Sâm nhìn theo bóng dáng Lam Vãn Thanh, cho đến khi cô vào thang máy mới thôi, anh lập tức khởi động xe rời đi.



Lần đầu tiên thấy Lam Vãn Thanh bước xuống từ một chiếc xe xa lạ, cảnh tượng bị nhân viên Lam thị bắt gặp, gửi chụp ảnh vào trong nhóm nhân viên, một buổi sáng tinh mơ, trong nhóm giống như một cái nồi bị nổ tung.

A: Tôi biết này chiếc xe, ngày hôm qua Lam tổng bị chủ nhân của chiếc xe này chặn ở cửa…emmm… Một vài chuyện không thể miêu tả, tôi đều thấy được! [nheo mắt cười]

Kèm theo một bức ảnh được chụp vào chiều hôm qua đã được gửi vào trong nhóm.



Trong ảnh chụp, tuy rằng vóc dáng người đàn ông cao lớn che chắn người phụ nữ kín mít, nhưng đôi chân kia vẫn bán đứng thân phận người phụ nữ. Mà ảnh chụp chắc cũng là vội vàng qua loa, người đàn ông hơi cúi người xuống, nhìn hai người như đang hôn nhau.

B: [hoa si][hoa si][hoa si] Ngày hôm qua tôi cũng nhìn thấy!!! Nam siêu đẹp trai! Còn cao nữa! Sự chênh lệch chiều cao quả thật là quá hoàn mỹ!!!

C: Đây có phải là bạn trai của Lam tổng không? Không thể nghi ngờ chuyện bạn trai của người đẹp đều đẹp trai! Chẳng giống tôi vừa xấu xí mắt cao hơn người, xứng đáng độc thân từ trong bụng mẹ!!!

B: Nhưng mà người đàn ông kia có hơi quen mặt, nhưng mà không thể nhớ được đã gặp qua ở đâu.

A: Ha ha, thiên hạ đẹp trai cô đều quen mặt! [khuôn mặt mỉm cười]

B: Lam tổng của chúng ta ngày thường mạnh mẽ, ai dè xem ra cô ấy đúng là chim nhỏ nép vào người khác. [hâm mộ]

C: Người phụ nữ trong tình yêu là đẹp nhất! Trách không được hôm nay nhìn Lam tổng đi vào, gió xuân đầy mặt! Ôi… Thật sự muốn thoát khỏi độc thân!!!

G: Tôi cho rằng người có thể thu phục Lam tổng của chúng ta chắc là cái loại đàn ông máu mặt vác súng đánh sắt, không ngờ lại là loại hiền lành nho nhã như thế này, khó nói đây là không trông mặt mà bắt hình dong?

E: Hiền lành nho nhã? Không phải là anh có hiểu lầm gì với những từ này chứ? Hôm qua lúc người đàn ông này chờ ở đại sảnh tầng một, lúc đầu tôi không biết là đang đợi Lam tổng của chúng ra, tôi bưng nước đến cho anh ta hỏi có cần giúp đỡ gì không? Người đàn ông đó ngẩng đầu lên nhìn tôi, suýt chút nữa làm tôi lạnh băng đến chết! Trong ánh mắt giống như có băng vậy. [khuôn mặt mạnh mẽ]

A:……

B:……

C:……

G:…… Chúng ta đang nói về một người sao?????

……

Diệp Phong Hoa – người luôn chìm vào lãng quên ở trong nhóm nhân viên, nhìn thấy kia hai bức ảnh cằm suýt chút nữa bị trật khớp.

Anh ta đi theo sau lưng Lam Vãn Thanh vào văn phòng, cầm điện thoại quơ quơ ở trước mặt cô: “Lam tổng, hai người vừa mới bắt đầu đã vui vẻ lắm ạ? Cứ như vậy công khai ở trước cửa công ty?”

Lam Vãn Thanh không rõ nguyên nhân lấy điện thoại sang, lướt hai trang lịch sử trò chuyện trong nhóm, lại mở hai tấm ảnh kia ra xem một chút.

……

Thật ra, chuyện phiếm là cách tốt nhất để gắn kết lòng người.

Cô trả lại điện thoại cho Diệp Phong Hoa, liếc mắt anh ta: “Chẳng lẽ tôi yêu đương còn phải lén lút sao?”

Diệp Phong Hoa chửi thầm: Không phải không được, mà là tương phản quá lớn với hình tượng của chị, em chưa tiếp nhận nổi.

Lam Vãn Thanh vòng qua bàn làm việc ngồi vào ghế, nhìn thấy máy tính mặt bàn có dán một mảnh giấy, xé xuống nhìn xem.

Diệp Phong Hoa thấy, sắc mặt thay đổi: “Vừa rồi phó tổng Lục lại gọi điện thoại đến, nói là có một vài vấn đề muốn thương lượng với ngài, chờ anh ta bên kia bận việc xong rồi sẽ liên hệ mở cuộc họp video, chắc là khoảng 2 giờ chiều.”

Lam Vãn Thanh gật đầu: “Tôi biết rồi.”



Bốn giờ năm mươi phút chiều, khi Ôn Tư Sâm nhận được điện thoại của Lam Vãn Thanh, còn đang thảo luận vấn đề chương trình dạy học với hai lãnh đạo của nhà trường, nghe thấy điện thoại rung lên, anh lấy ra vốn định tắt máy, nhưng là vừa thấy hai chữ Vãn Vãn lóe lên trên màn hình, anh thầm thay đổi ý định trong nháy mắt.

Anh nói xin lỗi với hai người kia, đứng dậy ra ngoài cửa nhận điện thoại.

“Vãn Vãn?” Anh tiện tay đóng cửa lại: “Tan tầm sớm vậy à?”

“Không phải.” Lam Vãn Thanh vuốt tóc, nhìn Diệp Phong Hoa đang mua vé máy bay, nói với đầu bên kia điện thoại: “Bây giờ em đang ở sân bay.”

Bước chân Ôn Tư Sâm đi về phía hành lang dừng lại, vô thức ngước mắt nhìn chằm chằm bậc thang phía trước nói: “Cái gì?”

Tại sao lúc này lại ở sân bay?

“Hồ sơ dự thầu ở Trung Đông xảy ra chút vấn đề, cần em qua đó.” cô nhìn Diệp Phong Hoa cầm vé máy bay đi tới, nói tiếp: “Chắc là một tháng nữa mới trở về.”

Hạng mục xây dựng ở nước ngoài ở Trung Đông lần này, Lam thị đã chuẩn bị hơn một năm, nửa năm trước Lam Vãn Thanh và Lục Chấn Hoa đã tự mình đi khảo sát vị trí địa lý. sau khi đã hiểu biết rõ tất cả mọi chuyện, bốn tháng trước Lục Chấn Hoa mới dẫn theo một vài tinh anh của công ty đi đấu thầu.

Vốn dĩ dựa theo trình độ tiến hành cho tới nay, hai tháng sau là có thể thuận lợi trở về, không ngờ nửa đường sẽ đột nhiên xuất hiện vấn đề, Lục Chấn Hoa xử lý hai lần, vẫn không thể giải quyết vấn đề này. Lúc này mới liên hệ với Lam Vãn Thanh, cô cũng vội vàng theo chân đến đó.

Chuyện đã chuẩn bị một năm, sức người sức của đều tiêu hao, không có lý nào lại bị mắc kẹt tại thời điểm này.

Ôn Tư Sâm càng nhíu chặt mày hơn, giọng nói giống như bị mắc xương cá, hỏi lại: “Em nói là bao lâu?”

Lam Vãn Thanh nhận lấy vé máy bay từ tay Diệp Phong Hoa, nhìn thoáng qua lối vào sân bay, thở dài: “……Ít nhất là một tháng.”

Ôn Tư Sâm không lãng phí thời gian nữa, theo cầu thang chạy xuống: “Nói cho anh biết cổng lên máy bay của em.”Tác giả có lời muốn nói:

Chậc, anh Sâm của tôi phải chịu đựng nỗi khổ tương tư. Vì sao tôi lại cảm thấy có chút vui vẻ nhỉ…[mỉm cười]

Giáo sư Ôn: mmp, sớm biết vậy lúc sáng sớm tôi đã hôn luôn rồi!

Rượu vang nhỏ: Ha ha ha ha ha



Các tiểu khả ái thật đáng yêu, rất thích mọi người vì tôi mà bênh vực kẻ yếu, hôm nay là một ngày vui vẻ. ^^