Chương 40: Bà chủ

Phương Niên vừa dứt lời thì gặp đèn đỏ.

Anh buông tay lái, ôm cô vợ mới cưới của mình vào lòng.

Tuy trên người họ còn vướng đai an toàn, tư thế này cũng không quá thoải mái nhưng lúc này, trong lòng họ vô cùng bình yên.

“Về sau, bất kể có xảy ra chuyện gì, em phải nói cho anh biết trước cũng không được tắt nguồn hiểu không?”

Nếu như Kevin không cho anh xem bài viết, nếu anh không gọi điện hỏi Thạch Nham tìm hiểu sự tình thì liệu anh có biết cô gái anh thương còn phải chịu bao uất ức nữa đây.

Giây phút cô không bắt máy, trong lòng anh hoảng loạn như nào.

Rồi khi nhìn thấy cô gái ấy nằm bơ vơ trên giường, tim anh đau lắm.

Khoảng khắc ấy, anh tự nhủ phải cùng cô về “một nhà” ngay và luôn.

Muốn trở thành chồng hợp pháp của cô, danh chính ngôn thuận bảo vệ cô dưới đôi cánh này, không cho phép ai đυ.ng đến một sợi lông của cô.

“Vâng ạ.”

Phương Niên vùi đầu vào ngực anh, nghẹn ngào đáp.

Mũi cô nghẹt rồi. Thật muốn khóc.

Anh không nói về chuyện của cô nhưng lại biết hết tất cả.

Đúng là anh rồi.

Trên đời này, ngoại trừ gia đình, chỉ có anh sẽ vì cô, im lặng làm hết mọi chuyện.

Cô biết chứ, hôm qua không phải anh chỉ đến thăm, dỗ dành cô mà còn nghĩ cách xử lý sự việc ấy, không cho cô nhìn những thứ độc hại, cùng cô trải qua một ngày bình yên.

Đèn xanh sáng lên, chiếc xe chậm rãi chạy.

Phương Niên nhìn người đàn ông đang lái xe, cô lại trầm luân rồi, trầm luân vì anh.

Bao năm qua đi, Giang Ngộ vẫn là Giang Ngộ cô yêu, anh sẽ không ngọt ngào nói yêu cô nhưng sẽ vì cô mà làm nhiều chuyện.

“Chồng à, em yêu anh.”

Phương Niên nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má anh, ở bên tai anh thủ thỉ.

“Kít...”

Lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng chói tai, chiếc xe đang chạy đột nhiên dừng lại, Giang Ngộ nghiêng người sang, một lần nữa ôm cô vào ngực, hôn thật sâu.

*

Ba giờ chiều, chiếc xe đỗ gần khách sạn, Phương Niên cho rằng Lâm San đã đi rồi nhưng không ngờ khi cô mở cửa, chị vẫn ở trong phòng.

Đi cùng với chị là Tuệ Tuệ.

Hai người nhìn cô, vẻ mặt rất lạ.

Cuối cùng, Lâm San mở miệng.

Chị muốn nói đến việc gia hạn hợp đồng.

Phương Niên ký hợp đồng với công ty thời hạn là bảy năm, từ lúc cô học đại học đến giờ, hợp đồng chuẩn bị hết hạn.

Ban đầu, công ty không có ý định gia hạn tiếp nữa vì scandal kia.

Nhưng hôm qua, họ đã thay đổi ý định.

Chuyện hôm qua đã được giải quyết, Phương Niên vẫn còn giá trị.

Cô chỉ dựa vào teaser [Dung phi truyện] thôi đã hot như vậy, đợi đến lúc phim công chiếu, một vài chiêu trò marketing thì khả năng nổi tiếng rất cao.

“Đây là hợp đồng gia hạn, em xem một chút, không có vấn đề gì thì ký tên vào.”

Lâm San nói xong, đặt văn kiện lên bàn.

Phương Niên cầm lên, đọc lướt qua, hợp đồng vẫn giống như trước kia, nhìn chung cũng không tệ, so với hồi trước thì việc chia tỉ lệ lợi nhuận cao hơn.

Còn kèm theo các điều kiện hấp dẫn, chẳng hạn như cấp thêm trợ lý, cấp thêm các hợp đồng quảng cáo đại ngôn, game show, ...

Tóm lại, công ty muốn đào tạo cô thành một nữ minh tinh.

Nếu như ngày trước, cô sẽ cảm động phát khóc, lập tức ký tên, nhưng giờ mọi chuyện đã đổi thay.

“Về sau, bất kể có xảy ra chuyện gì, em phải nói cho anh biết trước...”

Câu nói mấy tiếng trước của Giang Ngộ vang lên trong cô, việc gia hạn này cũng lớn, nên nói với anh không nhỉ?

Thế là, Phương Niên cười nói: “Chị San, tối qua em không được ngủ ngon, giờ có chút mệt, để em suy nghĩ chút nhé?”

Lâm San lăn lội trong giới nhiều năm, sẽ không ngốc mà tin lời cô.

Cô gái trước mặt, vẻ ngoài rạng rỡ tràn đầy gió xuân, không giống ngủ không ngon chút nào.

Nhưng mà, chị hiểu rằng, thời kỳ hoàng kim của một nữ diễn viên có thể kéo tới năm bốn mươi tuổi, Phương Niên cân nhắc cũng là điều dễ hiểu.

“Vậy hợp đồng chị để ở đây, em từ từ suy nghĩ, ký xong thì bảo Tuệ Tuệ gửi chuyển phát nhanh đến công ty.”

Nói xong chị cầm túi đi ra ngoài.

Đi đến cửa, chị dừng lại, nhìn Phương Niên ngồi trên sofa, rồi nói thêm: “Nếu em cảm thấy không hài lòng điều khoản nào, có thể nói với chị, với tư cách người đại diện của em, chị sẽ giúp em bàn bạc với công ty.”

Nói rồi, chị rời đi.

Cửa vừa đóng, Tuệ Tuệ đi tới trước mặt Phương Niên.

“Chị Phương Niên...”

Cô bé nhìn cô như người ngoài hành tinh, muốn nói lại thôi.

Nhìn vẻ mặt Tuệ Tuệ, có thể đoán được cô ấy muốn nói gì đó.

“Em muốn nói gì?” Cô cười khẽ.

“Đây là chị nói đấy. Em hỏi chị, đêm hôm trước, tại sao Kevin đến tìm em mượn thẻ phòng của chị? Còn hôm qua, sao hắn lại mượn sổ hộ khẩu của chị? Chị với hắn là gì?”

“...”

“Chị nói đi chứ, chị với hắn đang yêu?”

“...”

“Chị, em thấy, hắn không xứng với chị, ngày nào cũng ăn mặc bóng bẩy, lại giống hệt bà mẹ già, chị xinh đẹp, tốt tính như này, có thể tìm một người tốt hơn mà.”

Cô gái bé nhỏ thật đau lòng.

“... Ừ.”

Phương Niên nhịn cười, gật đầu.

“Em biết em hơi quá phận nhưng hắn “chán” lắm! Nếu chưa quá lâu, chị suy nghĩ đi nhé?”

Tuệ Tuệ như bà mẹ già nói không ngừng, Phương Niên vừa nghe qua loa, vừa nhìn màn hình điện thoại.

Giang Ngộ rep tin nhắn rất nhanh, anh nói: “Anh tôn trọng quyết định của em, nhưng studio của anh luôn dành một ghế trống cho em, Giang phu nhân có muốn cân nhắc không? Đãi ngộ như nào tùy em, Giang ảnh đế có thể vì em, chế tác cho em một bộ phim.”

Còn phải suy nghĩ sao.

Năm ấy công ty không truy cứu scandal quấy rối tìиɧ ɖu͙© của cô, cô đã chết tâm rồi.

“Em có thể đem theo người không anh?”

“Em là bà chủ, làm gì cũng được.”

Phương Niên cười.

“Em cảm thấy mình sắp giàu rồi.”

--------------------------------

Giang ảnh đế: “Chính xác, em sắp giàu rồi.”

Phương Niên: “...”

Ban ngày ban mặt khoe tiền, liêm sỉ của Giang ảnh đế cất đi đâu rồi?