Chương 17: Cách vài năm sáng, sao hoang là đèn

Lúc Cố Gia Niên chuyển trường đến Bắc Lâm cô vừa trải qua sinh nhật lần thứ bảy nên bố mẹ đã sắp xếp cho cô học lớp hai.

Cô vô tư vô lo ở Vân Mạch sáu bảy năm, ở nhà trẻ chỉ học mấy phép tính đơn giản, phần lớn thời gian đều chơi trò chơi với cô giáo.

Nhưng những đứa nhỏ ở Bắc Lâm đã được thai giáo rất sớm, từ nhà trẻ song ngữ đến mẫu giáo ưu tú.

Họ và Cố Gia Niên ở cùng một chỗ, giống như người khổng lồ đối đầu với người tí hon.

Mới đầu dĩ nhiên Cố Gia Niên không theo kịp.

Cũng may kiến thức của cấp 1 đơn giản, cô lại nóng lòng muốn làm cho bố mẹ và giáo viên vui vẻ nên học rất chăm chỉ.

Đi học nghiêm túc lắng nghe, về nhà cẩn thận hoàn thành bài tập giáo viên giao.

Cứ như vậy, thành tích Cố Gia Niên càng ngày càng tốt, lúc thi chuyển cấp cô đã đậu trường cấp 2 Trí Hoa tốt nhất khu Đông thành.

Hôm có điểm, bố mẹ hận không thể chiêu cáo thiên hạ.

Họ dẫn cô đi ăn Pizza Hut, gọi cho cô một cái Pizza rất lớn, đến nay cô vẫn luôn nhớ, cái Pizza kia có vị thịt bò tiêu đen.

Họ còn dẫn cô đến khu vui chơi, vui vẻ ngồi trên tàu lượn siêu tốc đang lao vùn vụt khen ngợi cô là tiểu thiên tài.

Cố Gia Niên đã nghênh đón cuộc sống cấp 2 của mình trong bầu không khí thoải mái như vậy.

Trung học cơ sở Trí Hoa là trường cấp 2 tốt nhất trong khu vực, kiến thức nặng nề đồng thời áp lực cạnh tranh cũng rất lớn.

Ngay từ kỳ học đầu tiên, Cố Gia Niên đã phát hiện mình không đủ thiên phú với Toán học và Vật lý —— học tập không phải chỉ cần chăm chỉ thì sẽ có hồi báo giống như cấp 1 nữa.

Phần lớn những đứa trẻ có thể thi đậu và học ở Trí Hoa đều có nền tảng rất tốt.

Tốc độ giảng bài của giáo viên rất nhanh, cho dù Cố Gia Niên chăm chú lắng nghe, cẩn thận ghi chép, về nhà nghiêm túc làm bài cũng không thể đuổi kịp tiết tấu của chương trình học.

Cô cảm thấy não mình giống như một cái sàng lỗ to, những công thức và con số kia thi nhau rớt xuống rồi bị giần hết ra ngoài mà không đọng lại gì.

Hiển nhiên giáo viên thích học sinh có năng lực phân tích mạnh, đây là chuyện thường tình.

Nhưng rõ ràng Cố Gia Niên không thuộc loại này.

Cô vẫn nhớ lầu đầu tiên cũng là lần duy nhất cô cầm bộ đề và lấy hết can đảm đi hỏi giáo viên dạy Toán.

Giáo viên Toán giải thích xong các bước giải nhưng sau khi suy ngẫm cô vẫn không hiểu.

Lúc hỏi đến lần thứ ba, giáo viên Toán không nói mà chỉ nhíu mày ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mắt kia như thể cô là một loài sinh vật ngoài hành tinh.

“Em hãy sử dụng não của mình đi, đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.”

Máu của Cố Gia Niên dồn lên mặt, kể từ đó cô không dám đi hỏi vấn đề nào nữa.

Trong tình trạng như vậy, xếp hạng thành tích thi giữa kỳ đã có.

Điểm Toán và Lý đứng cuối lớp, tổng điểm cũng nằm ở top dưới.

Cô chán nản buồn bã, cầm bảng điểm về nhà mong muốn được bố mẹ an ủi nhưng chỉ nhìn thấy rất nhiều băn khoăn, lo lắng và tức giận trên mặt họ.

Họ cầm bài thi liên tục chất vấn cô nguyên nhân, nói cô còn tiếp tục như vậy thì sẽ xong đời, không thi đậu trường cấp 3 tốt, cũng không thi đậu trường đại học tốt.

Như thể không phải cô thi giữa kỳ không tốt mà đã rơi vào một hang động tăm tối, đáng sợ và không thấy đáy.

Sau đó, cứ hễ thi xong là Cố Gia Niên sẽ nhìn thấy bố mẹ lục tục đi vào phòng tranh cãi vì điểm số của cô.

Ban đầu còn đóng cửa lại, dần dà ngay cả khép hờ cũng lười tựa hồ cố ý cãi nhau cho cô nghe.

Họ trách cứ phương pháp giáo dục của đối phương, tức giận chỉ trích đối phương không quan tâm, thậm chí sau chót còn xỉ vả gen của đối phương.

“Từ nhỏ tôi đã giỏi Toán, chắc chắn là do cô, nếu không sao nó dốt như vậy hả? Giáo viên Toán nói nó học như thế nào cũng không hiểu!”

“Từ Vân Mạch từng bước đậu đại học ở Bắc Lâm mà dốt á? Theo tôi thấy con gái anh ngu dốt và thiển cận giống anh thì có.”

Cố Gia Niên trốn sau cánh cửa im lặng khóc.

Cô muốn mở cửa đi vào, muốn giải thích rằng mình không ngu.

Cô muốn hứa với họ, cô sẽ cố gắng nỗ lực.

Cứ như vậy, học kỳ 2 của lớp 6 đã đến.

Cố Gia Niên dốc hết sức học.

Cô khóa đống sách linh tinh vào trong tủ, cắn răng giải đề.

Nếu đã không thông minh, vậy hãy luyện đề nhiều hơn.

Cô làm hết quyển đề dày này đến quyển đề dày khác, mỗi đêm sau khi bố mẹ ngủ say, cô sẽ ngồi dậy tiếp tục chuẩn bị bài và ôn tập đến một hai giờ sáng.

Khoảng thời gian đó mặc dù vất vả nhưng trong lòng cô luôn chờ mong.

Cô vẫn nhớ rõ biểu cảm tự hào trên mặt bố mẹ sau kỳ thi chuyển cấp, để chứng minh mình vẫn là “thiên tài” trong miệng họ, cô bằng lòng bạt mạng.

Cuối cùng những nỗ lực của Cố Gia Niên cũng được đền đáp.

Trong kỳ thi cuối kỳ của lớp 6, điểm Toán và Vật lí của Cố Gia Niên tăng vượt bậc, hơn nữa điểm Ngữ Văn và Anh Văn luôn rất cao nên tổng điểm vốn nằm ở top dưới dần dần lọt vào top 5 của lớp.

Bố mẹ rất ngạc nhiên vui mừng, lần đầu tiên trên gương mặt lo lắng của họ lộ ra vẻ thoải mái và tự hào đã từng có.

Lông mày giãn ra và ánh mắt khen ngợi của họ khiến Cố Gia Niên cảm thấy thỏa mãn, thầm cảm thấy những nỗ lực của mình không vô ích.

Dường như cô đã tìm thấy một chút tiết tấu học tập —— để duy trì cái gọi là “thiên phú” ở trước mặt bố mẹ, để đuổi kịp mọi người, cô sẵn sàng bỏ gấp đôi thời gian và công sức.

Đáng tiếc không lâu sau, niềm tự hào của bố mẹ lập tức biến chất giống như dưa chua đang lên men trong bình thì bị háo khí.

Trong buổi họp phụ huynh đầu năm của lớp 7, chủ nhiệm lớp đã tìm bố mẹ nói chuyện, cô ấy khen ngợi Cố Gia Niên là một tài năng, một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng của trường cấp 3 trọng điểm, đại học trọng điểm và lẽ ra nên tiến xa hơn nữa.

Cô ấy nói thẳng tuy rằng điểm các môn Tự nhiên của Cố Gia Niên có tiến bộ nhưng vẫn chưa ổn định, cô ấy bóng gió hy vọng bố mẹ có thể thường xuyên đôn đốc cô học, tuyệt đối đừng để cô lười biếng.

Hôm đó, sau khi trở về từ trường học, họ giống như bị tiêm máu gà.

Họ không còn thỏa mãn với top 5 của lớp mà bắt đầu quan tâm đến xếp hạng khối và xếp hạng thi chuyển cấp của khu vực.

Họ thao thao bất tuyệt, họ chí khí ngút trời, đại học Bắc Lâm, đại học Trú Sơn, đại học Nam Ly… như thể những trường đại học hàng đầu tiếng tăm lừng lẫy này là đồ trong túi họ, chỉ cần trở tay là có được.

Họ hào hứng miêu tả tương lai tươi sáng mà họ mong cầu với Cố Gia Niên.

Thế là, bắt đầu từ lớp 7, bố mẹ đã mời gia sư Toán Lý Hóa cho cô. Mỗi môn ba buổi một tuần và mỗi buổi hai tiếng đồng hồ gần như chiếm dụng hết tất cả thời gian rảnh của cô.

Tiết tấu Cố Gia Niên mới tìm thấy đã bị chém tan tành.

Bố mẹ nóng lòng muốn có được kết quả nên gần như mỗi gia sư chỉ dạy thử một hai tháng, trong lúc đó nếu điểm của Cố Gia Niên không tiến bộ thì sẽ đổi người.

Cố Gia Niên là người chậm lụt, khó làm quen với người khác nên thường chưa thích ứng xong thì đã đổi một gia sư khác.

Khoảng thời gian đó Cố Gia Niên cảm giác mình như một con trai được nuôi ao, bị khăng khăng nhét hết hòn đá mấp mô này đến hòn đá mấp mô khác.

Cô chịu đựng đau đớn muốn biến những hòn đá kia thành ngọc, nhưng vẫn chưa thành công thì hòn đá cũ đã bị móc ra kệ cho máu tuôn xối xả, sau đó hòn đá mới lại được nhét vào và sẽ không bao giờ có ngày lành lặn.

Cô lại giống như một khách sạn cũ nát, tiếp đón hết du khách không rõ mặt này đến du khách không rõ mặt khác.

Đại thể họ chỉ trọ một đến hai tháng, không ai có thời gian để thực sự dừng lại tìm hiểu và tu sửa cô.

Cứ như vậy, điểm số của cô không những không tiến bộ mà còn thụt lùi.

Từ top 5 của lớp, đến top 10 của lớp, đến top 15 của lớp, rồi rớt xuống giữa lớp.

Sự thất vọng và những tiếng chửi rủa của bố mẹ giống như một con dao nhọn đâm vào da thịt cô hết lần này đến lần khác, cô bắt đầu biết, thì ra lượng từ ngữ dùng để mắng người có thể phong phú như vậy.

Thì ra trong mắt họ, cô là cái gì đó tệ hại hơn cả cái tệ hại nhất ở trên thế giới này.

Họ không cam lòng, bẻ đầu ngón tay kể lể và lên án trong nhà đã chi tiền bạc thời gian sức lực để mời gia sư cải thiện điểm số cho cô.

Từng cái từng cái, tất cả đều là tội trạng chồng chất lên người cô.

Cố Gia Niên bắt đầu mất ngủ từ năm đó.

Cô giấu những quyển sách mình trộm mua dưới gầm giường, buổi tối lúc không ngủ được cô lấy ra trốn trong chăn đọc.

Những câu chuyện kia đã cùng cô vượt qua hằng hà đêm mất ngủ, cho cô niềm tin để kiên trì trong nỗi cô độc.

Học kỳ cuối cùng trước kỳ thi chuyển cấp, Cố Gia Niên lại lấy hết can đảm ngồi dậy.

Cô từ chối các buổi tụ tập, toàn bộ học kỳ và kỳ nghỉ đều trải qua trong giải đề và học thêm.

Đồng thời cũng trong khoảng thời gian đó cô đã đánh mất những người bạn ít ỏi trong cuộc đời cấp hai của mình.

“Đợi con thi đại học xong, bạn bè ắt sẽ đến.”

“Con đường thành công luôn cô đơn.”

Bố mẹ thường khuyên giải cô như vậy.

Cuối cùng điểm số của cô cũng khởi sắc trở lại.

Thi chuyển cấp có kết quả, cô đứng thứ 11 trong lớp, tổng điểm chỉ thiếu ba điểm so với điểm chuẩn của Lâm Cao.

—— Lâm Cao là trường cấp 3 tốt nhất thành phố Bắc Lâm, là trường cấp 3 có tỷ lệ đậu trường top 100 là 95%, cũng là trường cáp 3 mà bố mẹ hy vọng cô học nhất.

Nhưng Cố Gia Niên lại có suy nghĩ khác, cô muốn học ở trường Trung học số 9 Bắc Lâm tọa ở lân cận đồng thời cũng là một trường cấp 3 khá tốt.

Vì để cướp những học sinh thi hụt Lâm Cao với các trường cấp 3 đứng nhì khác mà trường Trung học số 9 còn gọi điện mời cô, nói sẽ cho cô học lớp Xã hội thực nghiệm và tập trung bồi dưỡng.

Nhưng bố mẹ không cam lòng.

Bọn họ cắn răng nộp lệ phí vớt cho cô.

Lâm Cao có quy định, những thí sinh có điểm thi chuyển cấp chênh lệch ba điểm với điểm chuẩn có thể thông qua phương thức nộp lệ phí vớt(*) để trở thành học sinh vớt.

(*) Vốn Cận viết là phí chọn trường, tức là nếu một học sinh không thích học ở trường A trong khu vực do bộ giáo dục quy định mà muốn học ở trường B thì phải trả một khoản phí chọn trường nhất định.

Trong hình thức này Gia Niên nằm ở thế bất lợi, tức là trường không cần em nên phải đi cửa sau, nên dịch là vớt, hiểu nôm na như vé vớt.


Một điểm ba mươi nghìn tệ.

Hôm đó đóng xong tiền trở về nhà, đột nhiên mẹ lục soát phòng Cố Gia Niên, tìm thấy mười mấy quyển sách linh tinh từ dưới gầm giường của cô.

Mẹ tức giận xé hết tất cả.

Cố Gia Niên khóc sướt mướt nhào tới ngăn nhưng bị đánh.

Lòng bàn tay của mẹ tát mạnh lên mặt cô, lưng cô, vai cô, mẹ nhéo cánh tay cô, cấu bắp đùi cô, điên cuồng phát tiết tất cả sự phẫn nộ và không cam lòng.

“Mày có biết ba điểm mà mày thiếu là bao nhiêu tiền không?”

“Tao cứ tưởng học kỳ này mày có tiến bộ, nhưng hóa ra ngày nào mày cũng trốn trong phòng lén lút xem mấy thứ không ra gì này! Nếu không phải mày lãng phí thời gian, lãng phí tinh thần và thể lực để xem đống sách này thì mày đã có thể đường hoàng thi đậu Lâm Cao!”

Cố Gia Niên ngẩn ngơ nhìn những mảnh vụn trên sàn nhà, không tiếp tục giải thích cho mình nữa.

Chính là bắt đầu từ lúc đó chăng?

Cố Gia Niên dùng tư cách học sinh vớt và cái danh hiệu “học dốt” bước vào Lâm Cao.

Trong miệng bố mẹ và giáo viên cũng thường xuyên xuất hiện từ “học dốt.”

Thậm chí các bạn trong lớp cũng gọi cô bằng cái tên đó.

“Ê Cố Gia Niên học dốt.”

Ba năm cấp 3 nhanh như bóng câu qua khe cửa nhưng lại tăm tối đến mức không muốn nhớ lại.

Kết thúc năm lớp 10, Cố Gia Niên như một con rối nghe theo yêu cầu của bố mẹ chọn ban Tự nhiên được trường chú trọng và dễ dàng có công ăn việc làm.

Lớp 11, cô vùi đầu vào giải những đề Toán và Vật lí cao thâm kia, mặc cho thầy cô trên lớp và bạn học chê cười chịu đựng khoảng cách mà cô có học như thế nào cũng không thể đuổi kịp.

Mãi cho đến lớp 12.

Điểm số của Cố Gia Niên vẫn không hề khởi sắc, vẫn nằm ở top dưới, mấy lần thi thử điểm đều quanh quẩn ở dưới cùng.

Bố mặt bắt đầu chạy vại hỏi xin cái gọi là phương pháp giáo dục, đặc biệt là các đồng nghiệp có con cái thi đậu trường đại học trọng điểm.

Họ thử đủ loại phương pháp trên người cô.

Tịch thu điện thoại, rút dây mạng, thường xuyên kiểm tra tiến độ học tập, hơi không hài lòng là sẽ chửi đánh cô.

Họ còn phạt cô chép lại những bài làm sai để cô có thể ghi nó vào trong đầu.

Một lần nhiều nhất, Cố Gia Niên phải chép một bài thi Vật lí năm mươi lần.

Nhưng sau khi chép nó năm mươi lần thì lần sau gặp lại dạng đề giống như vậy cô vẫn không biết làm như cũ.

Hoặc là nói cô hoàn toàn không có kiên nhẫn đọc hết đề bài mà chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đau khổ đến mức muốn nôn mửa như một phản xạ có điều kiện.

Học kỳ cuối cùng trước kỳ thi đại học, bố mẹ bắt đầu lắp camera trong phòng học để thường xuyên giám sát giai đoạn chạy nước rút cuối cùng của cô.

Chứng mất ngủ của Cố Gia Niên ngày càng trầm trọng.

Đó là ngày tháng như thế nào nhỉ?

Có những đêm, cô cầm bút, nhìn bài tập và bài thi trước mặt mà linh hồn như rời khỏi thân thể, bay lên trần nhà nhìn xuống chính mình qua khoảng không.

Cô bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc cô là ai?

Cái người đang ngồi trước bàn học như con rối không có linh hồn kia, rốt cuộc là ai?

Cô bắt đầu nghiêm túc suy xét “từ bỏ.”

Từ ——

“Mình thật sự không ngốc, mình sẽ cố gắng.”

Đến ——

“Mình đã rất cố gắng rồi, có thể mình thật sự ngốc.”

Từ năm bảy tuổi đến năm mười bảy tuổi, Cố Gia Niên cắn răng đi trên con đường đầy gai, mới phát hiện nghênh đón cô không phải đỉnh núi sáng sủa thoáng đãng, mà là một đầm lầy thối rữa.

Cô không biết làm thế nào để giải quyết chứng mất ngủ của mình, cũng không có thuốc nào chữa chứng tim đập nhanh cả ngày của mình không.

Một tháng trước kỳ thi đại học, lần đầu tiên cô trốn giờ tự học tối muốn đi lên sân thượng của trường hít thở không khí.

Chính ngày hôm đó, cô nhìn thấy có người hút thuốc trên sân thượng.

Là mấy đứa côn đồ cắc ké bên ngoài trường, nhìn rất quen, thỉnh thoảng qua lại với mấy đứa học sinh dốt của Lâm Cao, không biết đã chui vào trường học như thế nào.

Bọn họ vừa hút thuốc, vừa tán gẫu mấy câu chuyện không phù hợp và cười to.

Sau khi nhìn thấy Cố Gia Niên, họ huýt sáo với cô qua làn khói.

“Người đẹp, qua đây tâm sự không?”

Tiếng cười của bọn họ tùy ý và không có bất kỳ gánh nặng nào, như thể thế giới này do họ làm chủ.

Cố Gia Niên như bị trúng độc.

Cô đi qua, hỏi đứa cầm đầu một điếu thuốc.

Lần đầu tiên hút thuốc, cô không thể chịu được cái mùi kia nên gần như ho chảy nước mắt.

Mấy đứa côn đồ cắc ké kia chế giễu cô: “Học sinh ngoan của Lâm Cao đều là mọt sách, ngay cả hút thuốc cũng không biết.”

Cố Gia Niên vẫn nhất quyết hút xong, run rẩy móc tiền ra đưa cho họ, nhờ họ mua thuốc lá giúp cô.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba… ngày nào cô cũng trốn tiết đi lên sân thượng với lý do đến lò luyện thi giống như đã bị trúng độc.

Thỉnh thoảng mấy đứa côn đồ cắc ké kia sẽ đến, tiện thể mang thuốc lá cho cô.

Nhưng phần lớn thời gian đều chỉ có một mình cô.

Những buổi tối đó, dường như cô đã tìm thấy sự bình yên mà lâu rồi cô chưa được cảm nhận.

Cô thổi cơn gió đêm tự do chỉ thuộc về một mình mình, mặc cho bản thân đắm chìm, sa ngã, và mục nát trong mùi thuốc lá kém chất lượng này.

Cho rằng có thể dựa vào sự buông thả như vậy chống chọi đến thi đại học.

Chỉ tiếc là cô luôn không thể toại nguyện.

Giống như khi còn bé ra sức thi đạt 95 điểm để được nuôi rùa nhỏ nhưng cuối cùng chỉ thi đạt 94,5 điểm.

Chênh lệch 0,5 điểm kia, chính là số mệnh của cô.

Buổi tối cuối cùng ở trường trước kỳ thi đại học, Cố Gia Niên đi lên sân thượng lần chót thì bị giáo viên Ngữ Văn tình cờ lên đây phát hiện.

Từ đây, một cơn ác mộng đáng sợ hơn đã bắt đầu.



Đợi khi Cố Gia Niên nói xong mười năm rườm rà kia thì đêm đã nồng.

Cả hai đều không lên tiếng, chỉ có âm thanh “tích tắc” của chiếc kim giây trên đồng hồ treo tường.

Trì Yến quay qua nhìn cô.

Cô gái nhỏ ngồi co ro trên chiếc ghế sô pha đơn quá cỡ, hai tay bó gối, vòng eo thon thả cong lại được phác họa rõ nét trong chiếc váy hoa nhí màu xanh sẫm.

Hai mắt cô mở to, nhưng không hề có cảm xúc.

Bình tĩnh đến mức giống như đang kể lại câu chuyện của người khác.

Trì Yến muốn lên tiếng phá vỡ sự bình tĩnh này nhưng cảm thấy yết hầu khô đến mức không thể phát ra âm thanh.

Là người luôn am hiểu dùng từ đặt câu song giờ phút này ngay cả đôi câu vài lời cũng khó nói.

Cả căn phòng yên lặng, đến điều hòa cũng ngừng hoạt động.

Như có một loại cảm ứng nào đó, anh chợt quay đầu nhìn đồng hồ trên tường.

Mười một giờ năm mươi chín phút.

Anh thở dài, đột nhiên không kiềm được đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô.

Xúc cảm trên đầu ngón tay vẫn được coi là ấm áp, tự nhiên lại khiến anh yên lòng.

“Một phút cuối cùng rồi”, anh khẽ cười, “Sinh nhật vui vẻ, chúc mừng em thành niên.”

Anh hy vọng cô có thể vui vẻ.

*

Sinh nhật vui vẻ.

Chúc mừng em thành niên.

Hốc mắt khô khốc của Cố Gia Niên chợt đau đớn, cô thu mình trong ghế sô pha, vùi mặt vào hai tay, nước mắt trào qua kẽ tay giống như thủy triều.

Những cảm xúc tê tái và bình tĩnh chợt vỡ òa.

Mới đầu còn có thể kiềm chế tiếng khóc, về sau lại giống như không nể nả gì.

Như thể muốn trút hết những đau khổ và tủi thân trong già mười năm qua thông qua nước mắt.

Cô cuộn tròn người, mặc cho nước mắt nóng bỏng xuyên qua kẽ tay thấm ướt làn váy.

Mãi cho đến khi có người vừa ngập ngừng vừa nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cong run rẩy của cô.

Cố Gia Niên không kiềm được đưa tay ra, nắm chặt vạt áo anh như kẻ sắp chết đuối.

Cho đến rất lâu rất lâu sau, tâm trạng của cô mới thoáng bình tĩnh một chút.

Cô từ từ mở đôi mắt sưng vù, khôi phục lý trí, hít hít mũi, cuối cùng cũng chịu buông góc áo bị nắm chặt trong tay.

“Xin lỗi, em không kiềm được.”

Trì Yến vuốt vuốt vạt áo sơ mi nhàu nhĩ, tức cười hỏi cô: “Cái thói quen kéo áo của em học ở đâu vậy?”

Lần đó ở trong bệnh viện cũng như vậy, đau cách mấy cũng nhịn không khóc nhưng suýt chút kéo rách vạt áo anh.

“Em không biết… đâu phải ai em cũng kéo đâu.”

Trì Yến liếc cô, nửa đùa nửa thật nói: “Ồ, vậy là em có thù oán gì với tôi hả? Đứa nhỏ không lương tâm.”

Cố Gia Niên biết anh không thật sự tính toán với cô.

Sau khi khóc lớn một trận, dường như trong lòng đã không còn ngột ngạt mà chỉ cảm thấy trống rỗng, máu thịt trong người như bị róc sạch và chỉ để lại một bộ xương khô.

Đoán chừng bây giờ trông cô rất tệ.

Mũi bị nghẹt, tóc bù xù, mỗi một tấc da trên mặt vừa nóng vừa sưng như ngậm đầy nước mắt.

Có lẽ là rất xấu.

Cố Gia Niên quay đầu, kéo thảm lên đến mặt, chỉ chừa lại một đôi mắt to.

Nhìn thấy hành động của cô, Trì Yến bật cười: “Đã như vậy rồi còn đỏm dáng nữa hả? Yên tâm đi, tôi không chê em xấu đâu.”

“Hơn nữa em cũng không xấu.”

Lời này của anh thốt ra rất tự nhiên, nói xong đột nhiên mi tâm nhảy dựng.

Như thế nào lại có chút mập mờ.

Cái gì xấu hay không xấu, cái gì chê hay không chê.

Hệt như một thằng khốn đang đùa bỡn đứa nhỏ.

Trì Yến ho một tiếng, muốn nói thêm hai câu thì phát hiện Cố Gia Niên đang nhìn chằm chằm lò sưởi đen lạnh lẽo ở phía sau bàn làm việc, tựa hồ đương suy nghĩ mùa đông đốt củi liệu có ấm không.

Mi tâm của anh lại nhảy dựng, nghe thấy cô hỏi anh: “Anh nghĩ xem vì sao con người phải học đại học vậy Trì Yến?”

“Bố mẹ em luôn nói nếu em không học đại học thì sau này sẽ sống không nổi. Lẽ nào phải học đại học mới có thể sống sao?”

Trì Yến nhíu mày, suy nghĩ nên trả lời vấn đề to bự này như thế nào.

Nhưng không đợi anh trả lời, Cố Gia Niên lại lẩm bẩm: “Trước kia em cũng cảm thấy như vậy, hôm có điểm, thậm chí em còn cho rằng tận thế đã đến.”

“Em thức trắng mấy ngày, sợ bố mẹ biết tất cả, cũng sợ sau này mình sẽ sống không nổi.”

“Em nhốt mình ở trong phòng, nhiều lần rút con dao rọc giấy trong ngăn kéo ra muốn kết thúc nỗi sợ hãi này… nếu tương lai không có cách để sống, vậy thì dứt khoát không cần chịu đựng những đau khổ kia mà đi thẳng tới bước cuối cùng luôn có được không?”

Khoảnh khắc đó trái tim Trì Yến gần như ngừng đập, hên sao cô lại cười nói: “Cũng may hình như em càng sợ đau hơn sợ chết nên cuối cùng không xuống tay được.”

Nói xong, cô giấu luôn đôi mắt vào trong tấm thảm.

“Nhưng em chính là như vậy, sau khi đến Vân Mạch mới dần tốt lên.”

“Mỗi sáng em đều gấp chăn và mở cửa sổ nói chào buổi sáng với bản thân; học nấu ăn, trồng rau, nuôi gà với bà ngoại; ra sông bắt cua, đào rau dại với em họ; thậm chí dậy lúc năm giờ sáng để đi chợ phiên náo nhiệt với các anh.”

Trì Yến không nhịn được đưa tay lên xoa mi tâm.

Bên trong thảm truyền ra tiếng cười nặng nề.

“Em chưa bao giờ ăn hoành thánh ngon như vậy, một bát đầy ắp nhưng chỉ có năm tệ. Chỉ có năm tệ.”

Nói xong, bỗng nhiên cô kéo tấm thảm che trên mặt xuống, ngẩng gương mặt giàn giụa nước mắt lên, bướng bỉnh nhìn anh: “Vậy thì tại sao em phải học đại học chứ?”

“Em vẫn có thể sống mà phải không? Sống một cuộc sống mấy mươi năm như một ngày giống phần lớn người ở Vân Mạch không được ạ?”

Trì Yến không nói gì.

Mi tâm anh giật liên tục, cảm giác đau đớn trong tim càng lúc càng rõ ràng.

Thời gian đủ để phá hủy linh hồn ngây thơ tự do nhất và xé nát tất cả những thứ được xưng là mộng tưởng.

Anh hiểu rõ đây là cảm giác gì hơn bất cứ ai.

Kệ mẹ mập mờ hay không, cũng kệ mẹ khốn nạn hay không, anh không kiềm được đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau giọt lệ trên khóe mắt cô gái.

Nước mắt liên tục trào ra khỏi hốc mắt ẩm ướt và nóng hổi của cô bị anh dùng ngón tay lau hết lần này đến lần khác.

Nóng lạnh chạm nhau, không ai ấm hơn ai.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Cố Gia Niên vẫn cố chấp lại mong ngóng chờ đợi đáp án của anh.

Rất lâu sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô.

“Gia Niên, em nói rất đúng. Sau nhiều năm, em đã là một người trưởng thành có khả năng suy nghĩ độc lập.”

Đây là lần đầu tiên anh dùng thái độ nói chuyện giữa những người trưởng thành với nhau để gọi “Gia Niên”.

Anh không cảm thấy cô rời xa kinh sách, suy nghĩ hão huyền.

Anh trắng trợn tán thành cô.

Cổ họng Cố Gia Niên nghẹn ứ, cố kiềm chế ý nghĩ bật khóc, tiếp tục nghe anh nói.

“Nếu chỉ để sống thì con người không nhất thiết phải học đại học. Trên thế giới này có rất nhiều người vì hằng hà nguyên nhân mà không học đại học, nhưng họ vẫn sống rất miệt mài, có cơm ăn, có áo mặc, có nhà ở, và có lẽ họ còn vui vẻ hơn tôi với em.”

“Chỉ là,” anh cúi xuống đối diện với cô, trong mắt không còn hờ hững và chiếu lệ như mọi khi, “Sau khi chúng ta có đủ tự tin để tồn tại và không sợ hãi để sống tiếp thì mới nên suy nghĩ xem chúng ta muốn sống như thế nào.”

Đầu ngón tay của anh vẫn dừng lại ở khóe mắt cô và vẫn lạnh lẽo như cũ.

“Cô gái nhỏ, sống không phải là mục đích của chúng ta, phải sống cuộc đời này như thế nào, mới là mục đích.”

Sống không phải là mục đích.

Sống cuộc đời này như thế nào, mới là mục đích.

Cố Gia Niên sững sờ nghe anh nói, giống như đã ngờ ngợ hiểu ra, lại giống như không thể nào hiểu hết.

Cô đau khổ nhíu mày, đầu óc rối bời suy nghĩ.

Nhưng vẫn không thể nghĩ thông.

Trì Yến rút tay về, kiên nhẫn chờ đợi cô, rất lâu sau mới tiếp tục nói: “Tôi biết em rất thích tới nhà tôi đọc sách. Từ lầu gặp đầu tiên, tôi đã biết em vô cùng thích đọc. Vậy em có biết nhà tôi có bao nhiêu quyển sách không?”

Cố Gia Niên lắc đầu, lẩm bẩm: “Không biết, có lẽ là rất nhiều ạ.”

“Là không ít,” Trì Yến cười nói, “Con số chính xác thì tôi không nhớ, có lẽ hơn mười nghìn quyển.”

“Nhưng sách ở bất kỳ thư viện trong trường đại học nào trên cả nước cũng đều vượt xa chỗ của tôi.”

“Tôi từng thấy em chép lại ghi chú của tôi, vậy em có biết, khoa Trung Văn của mỗi trường đại học đều có những giáo sư giàu kiến thức, họ sẽ chuẩn bị giáo trình chuyên ngành, sắp xếp chương trình học theo hệ thống, đồng thời sẽ dẫn dắt em mở cánh cửa lớn của đọc sách.”

“Trong kho lưu trữ của trường đại học cũng cất giữ rất nhiều văn hiến của cổ nhân, đủ loại phương pháp đúng và tâm đắc của các đàn anh đàn chị, em có thể mượn những kinh nghiệm này để nhìn lại việc đọc và nhìn lại thế giới này.”

Cố Gia Niên choáng váng, cô vô thức nín thở theo lời kể của anh.

Khoảnh khắc sau, anh dịu dàng vuốt tóc cô, bảo cô nhắm mắt lại.

“Trong lòng mỗi người yêu sách đều có một tòa thư viện. Gia Niên, em hãy mường tượng tòa thư viện trong lòng em đi.”

Cố Gia Niên bị ngôn ngữ của anh mê hoặc, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Kim giây của chiếc đồng hồ treo tường nhích từng chút từng chút, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cô đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình đến mức gần như bỏ quên dòng chảy của thời gian.

Nhịp tim bặt vô âm tín trong l*иg ngực lại bắt đầu rộn ràng, máu nóng tiếp tục chảy xuôi, mí mắt run rẩy vì cảm xúc chập trùng, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp.

Không biết qua bao nhiêu lâu, cô bắt đầu thuật lại như đương trong mơ.

“Tòa thư viện trong lòng em ư.”

“Nó nên có… rất nhiều tầng, cửa sổ sát sàn sáng sủa, bốn mùa đều có nắng chiếu vào…”

“Trần nhà rất cao, hằng hà sách được phân thành nhiều loại khác nhau và đặt trên những giá sách bằng gỗ cao quá tầm mắt…”

“Tất cả bàn học đều đặt cạnh cửa sổ, sắp xếp gọn gàng, vị trí rộng rãi, tốt nhất là dùng đèn đọc sách màu vàng ấm, như vậy buổi tối đọc sách sẽ không nhức mắt…”

Tốc độ nói của Cố Gia Niên ngày càng nhanh, âm cuối bắt đầu cao lên: “Em muốn đến đó mỗi ngày, hai tư sáu sẽ đọc các loại tiểu thuyết văn học, ba năm bảy sẽ đọc sách chuyên ngành.”

“Chủ nhật… chủ nhật sẽ để bản thân thư giản, chọn một quyển tạp chí nhẹ nhàng hoặc là một câu chuyện kỳ lạ, vừa nghe nhạc, vừa đọc đến tận khuya, sau đó giẫm lên ánh trắng quay về nhà.”

“Có được không ạ?”

Cô nghẹn ngào nói xong, mở mắt ra, ánh mắt như chực tan vỡ nhìn thẳng vào mắt anh.

“Em có thể không ạ?”

Trì Yến không trả lời mà đứng phắt dậy, đưa tay về phía cô.

“Có muốn cùng tôi đi xem không?”

“Gì ạ?”

“Tòa thư viện trong lòng em.”

Trong đêm tối, đồng hồ vẫn mặc nhiên tiến về phía trước, Cố Gia Niên ngẩng đầu lên: “Bây giờ ư?”

“Ừ, ngay bây giờ.”

Nói xong, anh kéo cô đứng dậy.

Sau đó nhanh chóng lên lầu lấy hai cái áo khoác, một cái tự mình mặc, một cái ném cho cô.

“Chúng ta đi bộ tới thị trấn rồi bắt chuyến xe đêm đầu tiên đến Trú Sơn đi.”

“Dẫn em tới trường cũ của anh trai xem thư viện của đại học Trú Sơn.”

“Được.”

Họ rời nhà mà không hề có kế hoạch, nhân lúc trời tối nghe tiếng gió và giẫm lên lá rụng khắp núi lên đường.

Một trước một sau đi trên con đường núi ngoằn ngoèo.

Con đường này không có xe, cũng không có người qua lại, xung quanh chỉ có rừng trúc mượt mà cùng núi xanh.

Gió đêm gào thét khiến lá trúc trên núi vang lên xào xạc.

Trong bóng đêm yên tĩnh kỳ lạ và không khí lạnh đến mức co rúm.

Trì Yến quay đầu hỏi cô: “Lạnh không?”

Cố Gia Niên lắc đầu, chôn cằm vào trong cổ áo khoác rộng rãi, ngửa mặt nhìn anh.

Cả đoạn đường này đều không có đèn.

Nhưng.

Đột nhiên cô đưa tay chỉ lên bầu trời trên đầu.

“Trì Yến, đêm nay có rất nhiều sao nên chiếu xuống đường rất sáng.”

Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn theo cô, trong giọng nói thấp thoáng ý cười: “Ừ, là rất sáng.”

Cố Gia Niên cũng cười theo.

Vào cái đêm Cố Gia Niên vừa tròn mười tám tuổi ấy.

Họ một trước một sau bước trên con đường không người, đi đến bên ngoài những năm ánh sáng.

Núi xanh làm bạn, sao hoang làm đèn.