Chương 18: Giống như cùng anh bỏ trốn

Con đường núi quanh co ngoằn ngoèo giống như không có điểm cuối.

Trên đường chỉ có hai người họ.

Đi được chừng mấy phút thì Trì Yến đột nhiên quay lại nhìn Cố Gia Niên như sực nhớ ra cái gì, khóe miệng nhếch lên, cười nhạo cô: “Em cứ ra ngoài với tôi như vậy mà không sợ tôi bắt cóc em mang đi bán hả?”

Cố Gia Niên hít hít mũi: “Vậy có thể anh phải lỗ vốn rồi, bởi vì trước giờ em luôn khiến người ta chán ghét, đoán chừng không kiếm đủ tiền đi về đâu.”

Nghe vậy, Trì Yến nhướng mày nhìn chằm chằm cô, muốn biết cô đang đùa hay đang nghiêm túc.

Khoảnh khắc sau, anh lại nói: “Có lẽ phải đi bộ một tiếng đồng hồ, đã chạy lâu thì chớ, lại còn mới khóc một trận, em có thể đi nổi không đó. Không cần anh cõng em à?”

Nói xong còn nghiêm túc đánh giá cô mấy giây: “Trông em cũng không nặng mấy.”

Cố Gia Niên bật cười, chính cô cũng không ngờ mình có thể cười được.

Chỉ là khóc đến cơ mặt cứng đờ nên cười hơi trúc trắc.

Cô xua tay, không vui lẩm bẩm: “Ai cần anh cõng chứ?”

“Với cả vừa rồi em đã uống cà phê và ăn một miếng bánh to, bây giờ tinh thần em tốt đến mức có thể chạy hai vòng 800 mét đấy.”

Đang nói, đột nhiên cô ngừng lại quay qua nhìn anh, muộn màng nhận ra một chuyện.

Hẳn là Trì Yến vẫn chưa kịp ăn tối, hơn nữa cũng chưa ăn bánh sinh nhật của cô.

Cố Gia Niên bỗng cảm thấy hơi áy náy.

Rõ ràng là anh đến tham dự sinh nhật cô thay Hạ Quý Đồng, nhưng khi không lại rước phải một nùi phiền phức, nghe cô kể lể suốt một đêm và bây giờ còn phải mang cái bụng đói trèo đèo lội suối với cô.

Cố Gia Niên áy náy ấp úng nói: “Anh vẫn chưa ăn tối, có đói không? Có buồn ngủ không ạ?”

“Coi như em có chút lương tâm”, Trì Yến không quay đầu, đủng đỉnh nói, “Đói bụng thì có một chút, nhưng thật sự không buồn ngủ, em thấy tôi giống người ngủ sớm lắm hả?”

Cố Gia Niên nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Quả thật không giống, bình thường ma cà rồng đều hoạt động vào ban đêm.”

Nghe vậy Trì Yến quay đầu liếc cô, tức cười: “Vẫn mồm mép lắm, xem ra thực sự không cần tôi cõng.”

Họ đi rất nhanh.

Một tiếng sau, trạm xe buýt của thị trấn đã ở ngay trước mắt.

Cố Gia Niên đi theo Trì Yến bước vào sảnh chờ trống trải, nhìn mấy hành khách lẻ tẻ, trong lòng có một cảm giác rất kỳ diệu.

Già một tháng trước, cô đứng một mình trong trạm tàu cao tốc chật ních của Bắc Lâm, rõ ràng đang ở giữa đám đông náo nhiệt, nhưng chỉ cảm thấy cô đơn và không nhìn thấy con đường phía trước.

Bây giờ, đứng trong trạm xe buýt nhỏ ở thị trấn ít người này, xung quanh vắng vẻ, ngay cả cửa xét vé cũng không có ai xếp hàng.

Nhưng cô không phải một mình.

Cố Gia Niên nhìn mình qua cửa kính của trạm xe buýt.

Vết thương trên mặt vẫn còn hơi sưng, tóc bị gió đêm thổi tung, viền váy cũng bị nhành hoa đâm rách.

Cô nhếch nhác đến mức người không người ngợm không ra ngợm, nhưng trái tim đã dần bình tĩnh vào buổi tối mà cô những tưởng mình sẽ không qua nổi.

Trì Yến đã đi mua hai vé xe đêm đến Trú Sơn, lúc quay lại tiện thể mua mấy cái bánh mỳ và nước.

Anh đưa bánh mỳ cho cô.

Cố Gia Niên cầm lấy, để sang một bên: “Em vẫn chưa đói nên giữ lại lát lên xe ăn. Anh ăn trước đi ạ.”

Trì Yến gật đầu, ngồi xuống cạnh cô ăn bánh mì, thỉnh thoảng uống một ngụm nước.

Cắn mấy miếng đã hết ổ bánh mỳ.

Cố Gia Niên ngồi bên cạnh trộm nhìn anh.

Qua đôi câu vài lời mà trước đó bà ngoại tiết lộ và những bình luận cô nhìn thấy trên diễn đàn trường Hi Hòa thì Cố Gia Niên biết nhà Trì Yến rất giàu, có lẽ chính là kiểu cậu ấm kiêu ngạo được cưng chiều từ nhỏ.

Nhưng trông anh không như được cưng chiều.

Tướng ăn của anh luôn rất tốt, song không hề có cảm giác tà tà.

Cho dù là ăn hoa mai ngàn lớp, cháo thập cẩm đã lạnh, hay là ổ bánh mỳ nguội mềm oặt như bây giờ thì anh đều nghiêm túc ăn no.

Già ba giờ xe buýt mới chạy nên tài xế đang ngồi ở cửa trạm hút thuốc.

Mãi đến ba giờ, người soát vé mới bắt đầu lục tục kiểm tra vé.

Cùng chuyến với họ còn có hai ba người nữa, ai nấy cũng túi lớn túi nhỏ và hành lý đầy người.

Phần lớn những người đi Trú Sơn vào giờ này đều là công nhân ở quê lên thành phố làm việc, giá vé của tuyến xe đêm rẻ hơn một chút nên họ chấp nhận hy sinh một đêm ngon giấc.

Chỉ có hai người họ là đi tay không, giống như bạn bè đang đi ra ngoài chơi.

Lên xe chưa được bao lâu thì xe bắt đầu khởi động.

Tài xế im lặng lái xe, không hề bắt chuyện với hành khách, chỉ có một giọng nữ máy móc trong máy phát ở phía trước đang thông báo điểm đến và thời gian đến của trạm kế tiếp.

Hai người ngồi ở hàng ghế phía sau.

Sau nửa đêm bôn ba, trên mặt Trì Yến không giấu được vẻ mệt mỏi, anh đeo tai nghe, bắt đầu ngủ.

Nhưng Cố Gia Niên hoàn toàn không ngủ được, ly cà phê đặc cô uống lúc tối đã bắt đầu phát huy tác dụng khiến cô có một loại hưng phấn và tỉnh táo khác thường.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng mấy chốc xe buýt đã chạy lên đường cao tốc, hai bên đường đều là đồng ruộng mênh mông và núi xa giống hệt như khi đến, chỉ là đêm quá nồng nên không thấy rõ chi tiết.

Cô quay qua nhìn Trì Yến.

Anh ngoẹo cổ dựa vào kính xe, có vẻ đã ngủ say.

Đột nhiên Cố Gia Niên cảm thấy anh không hề xấu tính như Hạ Quý Đồng nói.

Đương nghĩ đến thất thần thì chợt cảm giác trên ghế có tiếng điện thoại rung, cúi đầu, hóa ra là điện thoại của Trì Yến.

Tiếng rung kia lặp lại nhiều lần, nhưng anh vẫn không tỉnh.

Cố Gia Niên lo có chuyện gì gấp nên ghé đầu qua nhìn màn hình.

Hiển thị người gọi đến là “Trì Diên Chi.”

Họ Trì… là người nhà của anh sao?

Vào lúc Cố Gia Niên do dự có nên gọi anh dậy không thì anh nhíu mày từ từ mở mắt ra, có lẽ là đã bị đánh thức.

Anh uể oải ngước mắt, cầm điện thoại lên liếc màn hình, trên mặt là biểu cảm mất kiên nhẫn của bị đánh thức.

Nhưng lúc nhìn rõ tên trên màn hình, lông mày nhíu chặt kia bắt đầu giãn ra, mí mắt cụp xuống, khóe môi mím chặt.

Trên mặt chợt không còn biểu cảm.

Song Cố Gia Niên nhạy cảm nhận ra được, tâm trạng của anh đột nhiên xấu đi.

Quả nhiên, khoảnh khắc sau, Trì Yến từ chối cuộc gọi và dứt khoát bấm nút tắt nguồn.

Cảnh tượng này giống như đã từng thấy, Cố Gia Niên nhớ lại ngày giỗ của ông nội anh, sau khi đọc tin nhắn nào đó anh cũng xấu tính và trực tiếp tắt nguồn điện thoại như vậy.

Chẳng lẽ hôm đó cũng là người này đã gởi tin nhắn?

Giữa họ có mâu thuẫn gì sao?

Cố Gia Niên đang nghĩ thì nghe thấy anh đè thấp giọng, âm thanh khàn khàn của mới vừa tỉnh: “Trong điện thoại em có nhạc không?”

Cô sửng sốt: “Có ạ.”

Nói xong lấy điện thoại trong túi áo ra, mở ứng dụng nhạc, đưa cho anh.

Trì Yến không nói gì, cầm lấy điện thoại của cô kết nối với tai nghe của anh, khựng chừng mấy giây rồi đưa cho cô một bên tai nghe.

Bởi vì giới hạn chiều dài của tai nghe nên bọn họ dịch lại gần theo quán tính.

Trì Yến lại nhắm mắt.

Cố Gia Niên cúi đầu, đoạn quay sang nhìn sườn mặt anh.

Anh ngồi gần cô như vậy.

Nước da trắng xanh, ngọn tóc đen bừa bộn che khuất chân mày dài và hàng mi như cánh quạt.

Trong đêm dài, những ngọn đèn đang chạy thụt lùi bên ngoài cửa sổ đương tranh tối tranh sáng trên gương mặt góc cạnh của anh giống như cảnh đặc tả trong phim điện ảnh.

Hô hấp của cô cũng không kiềm được lên lên xuống xuống theo ánh sáng kia.

Anh cứ yên lặng nhắm mắt như thể lại chìm vào giấc ngủ khi được nghe nhạc.

Nhưng Cố Gia Niên biết, anh không.

Cô im lặng một lúc, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “… Trì Yến, anh chưa bấm phát nhạc.”

Trong tai nghe không có âm thanh, nhưng dường như anh không nhận ra.

“…”

Trì Yến mở mắt ra nhìn cô, không trả lời câu nói kia mà nhếch khóe miệng: “Đứa nhỏ, giúp anh một việc.”

“Cái gì ạ?”

“Nể tình tôi đã mang bụng đói ra ngoài cùng em,” Trì yến nhìn cô nháy mắt, “Nói chuyện với tôi một lát, nói cái gì cũng được.”

Cố Gia Niên lại nhìn ra tâm trạng của anh rất tệ, có lẽ là bắt nguồn từ cuộc điện thoại kia.

Nhưng bây giờ anh không muốn kể với cô.

Cô mím môi, vắt hết óc tìm đề tài: “Trì Yến, anh có nhớ lần trước em nói với anh trong nhà bà ngoại có nuôi một con mèo tên là ‘Càu Nhàu’ không.”

“Ừ,” Trì Yến dựa đầu vào cửa sổ, từ tốn ngáp một cái. Anh nghĩ nghĩ rồi bật cười, “Chính là con mèo mà em đã ăn vụng kem của nó phải không?”

“… Anh thấy rồi ư?”

“Ừ,” Trì Yến ngước mắt liếc cô, “Nói là mua cho mèo, mà chưa mang về đến nhà đã lén ăn mất mấy miếng.”

Cố Gia Niên ho khan, có hơi chột dạ bèn lập lờ nước đôi: “Dù sao… dù sao cũng không liên quan gì đến kem…”

“… Một tuần trước bà ngoại nói có lẽ mấy hôm nay Càu Nhàu sẽ sinh con, bà kêu em hỏi xem anh có muốn nhận nuôi một con mèo con không ạ.”

Song Trì Yến hỏi ngược lại cô: “Bà ngoại em bảo em hỏi tôi vào một tuần trước, tại sao bây giờ em mới hỏi? Không nỡ hả?”

“Không phải,” Cố Gia Niên tức giận liếc anh, “Chỉ là em không tìm được cơ hội để hỏi.”

Ai kêu anh từ hôm đó liền bắt đầu tỏ ra khoan dung, cứ lo cô vì “thất tình” mà không khống chế được cảm xúc.

“Hơn nữa, em cho rằng anh sẽ không muốn nuôi mèo.”

Trì Yến và mèo là hai sinh vật khó có thể liên hệ chung với nhau, Cố Gia Niên không thể hình dung ra cảnh tượng anh nhíu mày và trong ngực ôm một con mèo.

“Là em có thành kiến với tôi thì có,” Nghe vậy, Trì Yến dở khóc dở cười nhìn cô, “Cũng đâu phải tôi chưa từng nuôi.”

Cố Gia Niên ngạc nhiên: “Anh từng nuôi mèo ạ? Khi nào thế?”

“Trước khi chuyển đến Vân Mạch,” Trì Yến quay đầu đi, uể oải nói, “Là mèo của ông nội tôi, ông từng nhập viện hai năm trước khi qua đời, trong bệnh viện không cho nuôi mèo nên vứt cho tôi nuôi.”

“Vậy bây giờ nó sao rồi? Sao nó không đi cùng với anh ạ?”

Trì Yến im lặng một lúc, sau đó uể oải “Hừ” một tiếng, đãi giọng như đương hờn giận: “Đồ không lương tâm kia đã đi đoàn tụ với chủ của nó rồi. Uổng công nuôi nấng hai năm.”

“Ơ, tại sao lại như vậy, thế nó mất như thế nào…”

“Bây giờ không nói về mèo,” Đột nhiên Trì Yến cắt ngang lời cô, chuyển đề tài, như cười như không nhìn cô, “Mà nói về chuyện em có thành kiến với tôi, em nói như thế nào?”

“Tại sao em có thành kiến với anh ạ?”

“Tỷ như,” Trì Yến nhướng mày, nhìn chằm chằm cô một lúc, ngữ khí có phần ngả ngớn, “Em cảm thấy tôi xấu hơn Hạ Quý Đồng.”

“…”

Cố Gia Niên không nghe ra anh đang đùa hay đang thật sự để ý, bèn ho khan một tiếng, lầm bầm: “Vẫn nên nói về mèo đi ạ.”

Có lẽ cả đời này cô cũng không giải thích được.

Xe chạy êm trên đường cao tốc.

Cả hai câu được câu chăng nhỏ giọng trò chuyện, từ mèo nói đến sách, lại từ sách nói về mèo.

Cả hai đoán lần này Càu Nhàu sẽ sinh mấy con, Trì Yến đoán là ba, Cố Gia Niên đoán là bốn.

Sau đó lại nhàm chán đoán bố mấy đứa con trong bụng Càu Nhàu là ai, rốt cuộc là con mèo đen bảnh tỏn nhà chú Lưu hay là con ly hoa của ông nội Chu nuôi bên kia bờ sông.

Chẳng có ai định tháo tai nghe không âm thanh xuống như thể cảm xúc có thể truyền qua cái tai nghe nhỏ bé.

Cứ như vậy, cả hai đảm nhận chia sẻ với nhau và tạm quên tất cả những chuyện phiền lòng của đêm nay.

Đêm nay, Cố Gia Niên cảm thấy khoảng cách giữa cô và Trì Yến rút ngắn rất nhiều.

Tựa hồ đã gần hơn “đứa nhỏ nhà hàng xóm” và “quái nhân cách vách” một bước.

Thậm chí, trong một khoảnh khắc nào đó cô cảm thấy như họ đang bỏ trốn.

Giấu mọi người, ngồi trên chuyến xe đêm và cùng nhau trốn đến một thành phố khác.

Cô cứ huyên thuyên và suy nghĩ miên man như vậy, lúc đến trạm xe buýt thành phố Trú Sơn là sáu giờ rưỡi sáng.

Đẩy cửa trạm xe buýt ra, bên ngoài là đường lớn và cầu cạn thông đi khắp ngả, vô số xe cộ phóng như bay trong gió sớm, du khách qua lại vội vã, nhộn nhịp, chen chúc.

Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Cố Gia Niên với Trú Sơn.

Một thành phố to lớn và lạnh lẽo khác.

Giống như Bắc Lâm.

Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút dính dấp với nơi xa lạ này.

Đây là nơi anh lớn lên, cũng là nơi anh dẫn cô đến.

Trì Yến quen cửa quen nẻo dẫn cô đến siêu thị 24h gần đó, hai người ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ ăn mì gói.

Phần của Cố Gia Niên có thêm thịt gà xiên và sốt trứng.

Cô cắn một miếng gà xiên, nhìn những tòa cao ốc san sát nhau qua cửa kính.

Giống hệt Bắc Lâm mà cô đã thấy vô số lần khi phải dậy bắt chuyến xe buýt sáng.

Chẳng qua vì là thành phố phương Nam nên nhiệt độ cao hơn và không khí ẩm ướt hơn.

Một nhóm học sinh cấp 3 mặc đồng phục đẩy cửa siêu thị 24h ra, vội vàng mua một phần ăn sáng rồi lại vội vàng chạy đến trạm tàu điện ngầm.

Giống như một chương trình đã được thiết lập.

Cố Gia Niên nuốt đũa mì cuối cùng, đứng dậy theo Trì Yến đến tàu điện ngầm.

Trạm tàu điện ngầm của Trú Sơn mới và rộng hơn của Bắc Lâm, bên trong có tiệm cà phê và siêu thị mini, chẳng qua giá cả đắt hơn bên ngoài.

Người mua bữa sáng ở đây phỏng chừng chỉ có những nhân viên văn phòng lương cao nhưng không có thời gian rảnh.

Cố Gia Niên dè dặt lẽo đẽo theo Trì Yến chen vào đám đông.

Già bảy giờ trên tàu điện ngầm đã chật ních học sinh đi học và nhân viên văn phòng đi làm.

Ai cũng mắt nhắm mắt mở nắm tay cầm mà không đòi hỏi chỗ ngồi như thể đã sớm tập thành thói quen chen chúc như vậy.

Nhưng Cố Gia Niên hơi không quen.

Mới chỉ ở quê già một tháng mà bây giờ cô lại có chút không thích ứng với cuộc sống ở thành phố lớn.

Có lẽ trong cái ba lô to của thanh niên ngồi phía sau đựng một cái máy tính rất nặng.

Tàu điện ngầm khởi động, thanh niên kia đứng không vững nên ngã về phía cô khiến góc máy tính đập vào hông cô.

Cố Gia Niên nhíu mày “Shhh” một tiếng.

Khoảnh khắc sau, cô cảm thấy có một sức mạnh không thể phản kháng ở trên bả vai mình.

Là Trì Yến duỗi tay giữ chặt vai cô, gần như xách cô lên và đổi chỗ ngồi với cô.

Nhất thời lưng cô dán vào vách ngăn mà phía trước là anh.

Trong lúc xách cô, áo khoác của anh và cô ma sát với nhau phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ.

Cố Gia Niên nhìn thẳng nhưng chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh.

Vẫn là cặp xương quai xanh kia.

Hình dáng như một đôi cánh trắng tinh.

Cô chợt dời mắt, cố gắng không để cho hơi thở của mình làm phiền anh.

Khoảng nửa giờ sau, Trì Yến dẫn cô đổi sang tuyến khác.

Tám giờ họ xuống trạm Tình Việt Cảng, băng qua những tiệm ăn sáng rải rác hai bên đường và đôi hàng ngô đồng cao ngất, cuối cùng cũng đứng trước cửa một ngôi trường đượm vị xưa.

Không uổng công phong trần trèo đèo lội suối suốt một đêm.

Cố Gia Niên từng nhìn thấy cổng trường này trong danh sách những trường tốt nhất xếp ngang hàng với đại học Bắc Lâm và đại học Nam Li trên bảng thông báo động viên thi đại học của Lâm Cao.

Bây giờ nó thật sự xuất hiện trước mắt cô nhưng nó còn nguy nga hơn ảnh trên ấn phẩm quảng cáo.

Bừng tỉnh trong mơ.

Tường trắng, ngói xanh, hoành phi chạm nổi.

Cố Gia Niên vô thức nín thở, cố gắng ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi kia.

Dĩ nhiên bây giờ nắng đã gắt, nhưng cô vẫn cố chịu đựng cảm giác nhức nhói kia mở to hai mắt.

Xung quanh tấm hoành phi bằng đá xanh khổng lồ được chạm nổi tinh xảo, ở giữa viết bốn chữ lớn, sau khi bị năm tháng già trăm năm đánh bóng vẫn sừng sững và uy nghi như cũ.

Đại học Trú Sơn.

Và hai hàng đưa thư nho nhỏ.

Lòng chở chí hướng, đức chở hoa thơm.

Năm 1879, trường được thành lập tại thành phố Trú Sơn.


Dường như Cố Gia Niên có thể nhìn thấy cảnh tượng già trăm năm quá nó luôn lừng lững đứng đấy và yên lặng nghênh đón từng học sinh bừng bừng nhiệt huyết .

Họ đổ về từ năm sông bốn bể, chuyên ngành khác nhau, giới tính khác nhau.

Họ có lý tưởng và hoài bão khác nhau, cũng có một tương lai rực rỡ.

Sinh viên Trú đại ra vào cổng trường như thoi, có đeo ba lô và ôm sách chuyên ngành, có túm năm tụm ba nói nói cười cười, có cưỡi xe đạp bằng một tay, phóng qua như ngọn gió tự do của buổi mai.

Cố Gia Niên cảm giác ngọn gió nhiệt huyết kia thổi vào mắt cô, cô chớp chớp mắt, lẩm bẩm: “Trì Yến, trường của các anh đẹp quá.”

“Ừ,” Một bên khóe môi của Trì Yến từ từ cong lên, “Tôi dẫn em vào trong xem.”

“Được.”

Trì Yến dẫn cô đi qua cổng trường, bước trên con đường nhựa thẳng tắp trong sắc tulip và long não mướt mắt.

Sáng sớm, khuôn viên cũ yên bình mà thanh tịnh.

Họ đi dạo trong sân trường, bước chân xuyên qua tháp đồng hồ cao cao, tòa nhà dạy học màu gạch bò đầy dây bà sơn hổ, bảo tàng lịch sử theo phong cách lầu nhỏ Giang Nam, và cả sân thể dục đồ sộ và đầy đủ thiết bị.

Cố Gia Niên mở to hai mắt, dè dặt lại háo hức thăm dò bốn phía giống như một đứa trẻ chào đời nhìn thế giới xa lạ này.

Mãi cho đến khi anh dừng lại trước tòa nhà sáu tầng tọa giữa khuôn viên.

Tòa nhà thật sự lớn, phong cách đẫm hương xưa, bên dưới có mấy mươi bậc thềm lát đá xanh, bên trên có mái cong vểnh cao.

Họ giẫm lên từng bậc thềm, Trì Yến từ tốn giới thiệu với cô: “Thư viện của đại học Trú Sơn gồm một thư viện chính và hai mươi ba thư viện nhánh tọa ở các khu và các tòa nhà chuyên ngành khác nhau, cái trước mặt em chính là bức họa của thư viện chính.”

“Tổng số sách của hai mươi bốn thư viện vượt quá 7 triệu quyển, nếu tính cả văn hiến in ấn và báo chí này nọ thì hơn 13 triệu quyển.”

Cố Gia Niên líu lưỡi, con số này lớn đến khó bề tưởng tượng.

Đột nhiên cô cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Hơn 13 triệu quyển sách.

Vô số bậc tiền bối đã dùng con chữ ghi chép lại kiến thức cả đời của họ và dùng trang giấy truyền tải hết cho hậu bối chẳng giữ lại gì.

Văn minh, tri thức và khoa học của xã hội loài người được kế thừa liên tục từ đời này sang đời khác qua những quyển sách này.

Từ trước đến này xã hội này chưa bao giờ thiếu cực khổ và bi thương, cũng chưa bao giờ thiếu vĩ đại và sức mạnh.

Nếu đứng ở đầu kia thời gian gian nhìn lại thì có lẽ quá khứ mục nát của cô cũng không đao to búa lớn, không thể vượt qua như cô nghĩ.

Trái tim Cố Gia Niên bắt đầu đập nhanh.

Cô nghiêng đầu nhìn Trì Yến: “Chúng ta có thể đi vào không ạ?”

“Cần có thẻ sinh viên.” Trì Yến chớp mắt, “Thẻ sinh viên của tôi đã hết hạn rồi.”

“Vậy chúng ta làm sao giờ?”

Trì Yến nhìn cô: “Rất muốn vào sao?”

Cố Gia Niên im lặng nhìn vào mắt của anh, sau đó gật mạnh: “Muốn, rất muốn ạ.”

Anh cũng nhìn cô, nghe vậy liền đưa tay xoa xoa đầu cô.

Anh bật cười: “Vậy anh trai đi mượn thẻ cho em.”

“Dạ.” Cố Gia Niên hít hít mũi, thầm cảm ơn anh.

Nói xong, Trì Yến đi tới trước mặt hai sinh viên mới bước ra khỏi thư viện.

Là hai sinh viên nữ, thoạt nhìn không lớn hơn Cố Gia Niên mấy tuổi.

Một người mắt mày dịu dàng, mái tóc xoăn đen dài.

Một người để tóc ngắn nhuộm màu hồng tím, ăn mặc tương đối sành điệu, vẽ mắt khói vô cùng xinh xắn.

Trong tay họ đều cầm vài cuốn sách, nói nói cười cười với anh.

Đột nhiên Cố Gia Niên nhận ra, bất kỳ sinh viên nào ở đây cũng đều là học sinh mũi nhọn tương lai rực rỡ và bộc lộ tài năng giữa hàng triệu triệu người để thành công vượt qua tất cả các kỳ thi để đậu đại học.

Là nhóm học sinh giỏi nhất nước.

Lòng cô chợt lo lắng khó chịu và không còn tự tin.

Vừa rồi Trì Yến đứng bên cạnh cô nên cô không cảm giác được, lúc này một mình cô đứng trước cửa thư viện, qua qua lại lại đều là sinh viên của Trú đại, nhất thời cảm thấy mình như một mặt hàng không đạt tiêu chuẩn nào đó trà trộn vào dây chuyền sản xuất hàng chất lượng tốt.

Khoảnh khắc sau, hai cô gái kia quẹt thẻ sinh viên để họ đi qua cửa lớn của thư viện.

Trước khi đi, cô gái tóc xoăn thoáng do dự, đỏ mặt nói với Trì Yến: “Cái kia, vừa rồi em định nói đã lâu không gặp đàn anh Trì. Có lẽ anh không nhớ em, nhưng lúc anh học năm bốn từng làm trợ giảng môn Hán Ngữ Hiện Đại, em là sinh viên của khóa đó ạ.”

Trì Yến hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy nhưng không nói gì.

“Dù sao thì môn đó anh cũng giảng bài rất hay ạ.”

Cô ấy nói một mạch, không đợi anh trả lời đã vội vã đẩy cô gái tóc ngắn kia lao ra ngoài.

Cố Gia Niên đứng rất gần bèn quay lại nhìn bóng lưng hai người họ, nghe họ kích động thảo luận sau lưng anh.

“Đàn anh Trì đẹp trai thật, sau khi anh tốt nghiệp vào năm ngoái tớ chưa từng trông thấy anh, ấy mà hôm nay lại trở về trường?”

“Phải rồi, sao vừa rồi cậu không xin weixin chứ? Anh còn mượn thẻ sinh viên của chúng ta, cơ hội tốt như vậy.”

“Người ta dẫn em gái theo, cậu không ngại hả?”

Nghe tới đây, cô chợt bật cười, bả vai cứng ngắc thoáng sụp xuống.

Thì ra sinh viên của Trí đại cũng hóng hớt, cũng mê trai.

Cô vội vàng xoay người, đuổi theo Trì Yến tiến vào đại sảnh của thư viện.

Đập vào mắt cô đầu tiên chính là mái vòm khêu cao và cửa sổ sát sàn to lớn sáng sủa.

Chính giữa tòa nhà có hai cái thang cuốn, nhìn lên trên liền thấy xung quanh thang cuốn đều là những tủ sách có vách ngăn trong suốt nên loáng thoáng thấy được toàn bộ giá sách.

Trì Yến dẫn cô đến chỗ sưu tập các loại sách về Văn học ở tầng 1.

Cố Gia Niên hít thở nhẹ theo quán tính, giống như không muốn nhiễu loạn mộng cảnh.

Những giá sách màu sẫm dài dằng dặc.

Tuy chỉ mới tám giờ rưỡi sáng nhưng bên trong khu đọc đã có rất nhiều sinh viên ngồi trước những dãy bàn xếp ngay ngắn.

Họ ngồi trên chiếc ghế rộng rãi và thoải mái, im lặng lật sách, không bị quấy rầy, không bị trói buộc.

Trì Yến hạ thấp giọng, từ tốn lặp lại những lời tự thuật không đầu không đuôi cô từng nói: “Trần nhà cao cao, cửa sổ sát sàn, bốn mùa có nắng và giá sách bằng gỗ. Trên mỗi chiếc bàn đều có đèn đọc sách màu vàng ấm và khu tự học mở cửa 24/24 em nói.”

“Nước uống phục vụ cả ngày lẫn đêm, đói bụng thì có máy bán hàng tự động ở bên cạnh. Chỉ cần em muốn, đừng nói giẫm lên ánh trăng về nhà, kể cả tắm dưới nắng mai cũng không thành vấn đề.”

Khoảnh khắc này trái tim Cố Gia Niên bắt đầu đập loạn xạ.

Mắt cô ngấn lệ, đầu ngón tay lướt qua từng gáy sách lành lạnh, chợt quay đầu lại, nhìn thấy ý cười thấp thoáng và hàng mi như lông vũ của anh: “Gia Niên, so với tòa thư viện trong lòng em, nó như thế nào?”