Chương 2: Hiện tại

Ánh nắng của buổi sáng yếu ớt chiếu qua khung cửa sổ kính từ trần đến sàn, hòa chút không khí mát mẻ, chiếu ánh sáng nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang say ngủ.

Mái tóc ngắn màu đen hơi rối bù giống như một tấm lụa tốt nhất, vừa mềm mại vừa thanh tú. Hàng mi dày và cong tạo thành hai bóng mờ mờ trên khuôn mặt trắng nõn như cánh bướm. Dưới sống mũi mạnh mẽ, đôi môi mỏng hơi hé ra một cách gợi cảm.

Cánh cửa phòng lặng lẽ mở ra, một bóng dáng xinh đẹp bước vào. Người thiếu nữ lặng lẽ bước đến bên giường, cúi người dựa vào khuôn mặt đang say ngủ trên giường, trong đôi mắt hạnh nhân như mèo hiện lên một tia vui tươi. Cô duỗi những ngón tay mảnh khảnh của mình ra và nhéo mũi người đàn ông.

Giây tiếp theo, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra. Đôi lông mày của người đàn ông khẽ cau lại, đôi đồng tử đen xám phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp và ngạc nhiên của cô gái.

Đôi môi mỏng mím chặt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người thiếu nữ không chớp mắt, như thể anh vẫn chưa tỉnh hẳn sau giấc ngủ.

Người con gái cười lớn, chạm nhẹ vào chóp mũi anh, nói: "Dậy đi. Nếu cậu không dậy, tớ sẽ không đợi cậu đâu."

Nói xong cô đang định đứng dậy thì cổ tay lại bị giữ lại, Cố Thượng Kỳ dùng một chút lực kéo cô về phía mình. Khoảnh khắc tiếp theo, người con gái nằm nửa người lên người anh. Cánh tay mảnh khảnh ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, sống mũi thẳng tắp cọ vào chiếc cổ thơm ngát của người thiếu nữ, anh lẩm bẩm trong cổ họng: “Hừm.”

Hơi thở ấm áp thổi qua làn da mỏng manh và nhạy cảm, đôi môi mỏng cọ xát xương quai xanh của cô một cách mơ hồ và quyến rũ.

Ân Sở hơi đỏ mặt, thoát khỏi vòng tay anh và đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Cố Thượng Kỳ với vẻ mặt đầy xấu hổ.

Cố Thượng Kỳ từ từ ngồi dậy và đặt tay phải lên trán, tấm chăn mềm mại từ từ trượt ra khỏi người anh, để lộ khuôn ngực trắng nõn rộng rãi, đầṳ ѵú đỏ nhạt vô cùng hấp dẫn.

Anh vẫn giữ khuôn mặt tảng băng vô cảm, đôi mắt đẹp đó dường như đang che giấu hai lớp băng tuyết hàng ngàn năm không tan trên đỉnh núi tuyết Côn Lôn.

Ánh mắt đó làm cho Ân Sở khó hiểu đến khó chịu.

Nhưng điều khó chịu nhất là phát hiện ra rằng cô không thể làm gì được người này. Cuối cùng, cô chỉ có thể nặng nề hừ một tiếng, xoay người sải bước ra khỏi phòng.

🍓mong mọi người ủng hộ và đề cử truyện nhe🍓