Chương 3: Ngày đầu đến trường

Bầu trời dường như được dệt lại, mang một màu xanh thuần khiết trong trẻo, nhưng lại bị mây trắng cắt thành vô số mảnh pha lê.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng cây đung đưa. Nắng xuyên qua những tán cây rậm rạp, chiếu lên chiếc xe màu bạc đậu dưới gốc cây.

Người đàn ông bước xuống xe trước, đối mặt với ánh nắng, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú gần như trong suốt và trắng trẻo, mái tóc đen ngắn mượt mà xõa sát vào tai.

Theo sát phía sau người đàn ông là một người thiếu nữ có đôi mắt trong veo. Đôi mắt cô sáng ngời như vô số vì sao, mái tóc xoăn mềm mại bồng bềnh xõa sau lưng. Chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi anh đào đỏ mọng xinh đẹp.

Khuôn viên rộng lớn có những bức chạm khắc cổ tinh xảo trang trí cho cánh cổng lộng lẫy, bên trong là một tòa nhà tráng lệ theo phong cách châu Âu.

Tòa nhà chính ở trung tâm giống như một tòa lâu đài thời Trung cổ, cao bảy tầng, uy nghiêm và trang nhã, hai bên có tháp chóp tròn, con đường dài rộng rãi với thảm cỏ xanh.

Ân Sở vừa xuống xe liền hưng phấn chạy về phía cổng trường. Chạy đến cửa, cô đột nhiên dừng lại, quay người nhìn về phía Cố Thượng Kỳ đang đi chậm rãi phía sau cô với vẻ mặt bất mãn: "Nè cậu đi nhanh lên đi! Nếu không nhanh lên, tớ sẽ không đợi cậu đâu đó."

Cô thì tràn đầy mong đợi vì sau ba tháng huấn luyện địa ngục, cuối cùng cô cũng đỗ được vào trường đại học mà mình mơ ước với tư cách là một sinh viên. Làm sao cô có thể không hào hứng cho được?

Sắc mặt Cố Thượng Kỳ lạnh lùng, khí chất đó khiến người ta phải chú ý đến anh.

Ân Sở vừa quay người lại thì đột nhiên có một chiếc Mercedes màu đen đi ngang qua cô làm cô giật mình, cơ thể mất đi trọng tâm ngã về phía sau. Chỉ sợ một chút nữa thôi là cô đã ngã xuống nền đất cứng, nhưng thay vì thế thì Ân Sở ngã vào một l*иg ngực cứng rắn và ấm áp, một mùi hương bạc hà sảng khoái và quen thuộc xộc vào mũi.

Đôi mắt anh nheo lại nguy hiểm, anh cúi đầu nhìn cô vẫn đang ngơ ngác, những ngón tay trên eo cô đột nhiên siết chặt.

Ân Sở thở dài một tiếng, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú trước mặt: "Cậu làm gì vậy? Đau quá!"

Cố Thượng Kỳ không nói gì, mím chặt đôi môi mỏng, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm. Anh chạm vào một mảng da nhỏ bị trầy xước nhẹ và ửng đỏ trên cánh tay trái của Ân Sở.