Chương 4: Quen bạn mới

Một lúc sau, anh thu ánh mắt lại, kéo người Ân Sở đứng lên, chậm rãi quay đầu nhìn chiếc Mercedes đậu cách đó không xa, ánh mắt tối sầm, đang định đi về phía xe.

Ân Sở tóm lấy anh, nói: "Cậu đi làm gì? tớ không sao, đi thôi."

"Da rách rồi." Anh bình tĩnh nói, không quay đầu lại.

Nghe vậy, Ân Sở đưa tay lên ngạc nhiên nhìn cơ thể mình, lẩm bẩm: "Nó ở đâu? Tại sao tớ không cảm nhận được..."

Anh không để ý đến cô mà đi về phía chiếc Mercedes kia.

Cửa xe mở ra, một thanh niên có mái tóc ngắn màu hạt dẻ bước xuống xe chạy về phía Cố Thượng Kỳ, đằng sau anh ta là một người con gái tóc dài với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Anh dừng lại, nhìn người con trai tóc hạt dẻ đứng trước mặt, hơi thở hổn hển. Cậu ta nhìn Ân Sở có vẻ hối lỗi, lo lắng nói: "Xin lỗi, tôi có làm cậu sợ không, cậu có bị thương ở đâu không?" Sau đó quay đầu lại nhỏ giọng nói với cô gái phía sau: "Tiểu Nhu nhanh đến đây xin lỗi."

"Cô ấy không sao, tại sao em phải xin lỗi?" Người con gái lãnh đạm nhếch môi, trừng mắt nhìn Ân Sở.

Ân Sở có chút bối rối trước ánh mắt của cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng xin lỗi của người thiếu niên tóc hạt dẻ, cô chỉ có thể vẫy tay và mỉm cười: "Không sao, không cần phải xin lỗi."

Người con trai thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Vậy thì tốt. Cậu cũng là sinh viên năm nhất phải không?"

"Ừ."

"Thật trùng hợp, tôi cũng là sinh viên năm nhất, tên tôi là Sở Cơ, còn đây là em gái tôi, Sở Nhu." Sở Cơ kéo Sở Nhu đến giới thiệu với cô.

"Tớ tên Ân Sở, rất vui được gặp hai cậu." Vừa nói, cô liền đưa bàn tay nhỏ bé về phía cậu, nhưng Sở Cơ chưa kịp nắm lấy, đã bị một bàn tay to lớn tóm lấy.

Lúc này Ân Sở mới chậm rãi chú ý tới không khí xung quanh đã trở nên lạnh lẽo, cô quay đầu nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Cố Thượng Kỳ, trong mắt anh không có một tia ấm áp. Cô mím môi nói: "A Kỳ, cậu sao vậy? Buông ra."

Không nói một lời, Cố Thượng Kỳ siết chặt tay Ân Sở, ánh mắt như mũi tên nhọn bắn về phía Sở Nhu, lạnh lùng nói: "Xin lỗi đi."

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Nhu đột nhiên trở nên u ám, Sở Cơ cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Cố Thượng Kỳ.

Ân Sở trừng mắt nhìn Cố Thượng Kỳ nhưng không nói gì, cô cũng cảm thấy Sở Nhu đã đi quá xa, rõ ràng người đã sợ hãi khi nãy là cô mà, tại sao cô ấy lại trừng mắt nhìn cô, như thể tất cả đều là lỗi của cô vậy.

Sở Nhu trừng mắt nhìn Ân Sở, bởi vì khí tức của Cố Thượng Kỳ quá đáng sợ, cô ấy đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin lỗi.”

Ân Sở nghe vậy nhẹ gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện đã bị kéo về phía trước. Cô giãy giụa mấy lần, nhưng khi thấy Cố Thượng Kỳ không để ý tới mình, cô đành bỏ cuộc, chỉ quay người vẫy tay tạm biệt với Sở Cơ.

Cơn gió thổi qua, mang theo giọng nói ngọt ngào nịnh nọt của cô đi xa.