Chương 2.4: Nhất kiến chung tình

Lần đầu tiên gặp Tống Bạc Ngôn, là trong kỳ nghỉ hè lên trung học.

Kỳ nghỉ hè này thực sự khá là xấu hổ, bởi vì mặc dù không có bài tập về nhà, nhưng đối với người nỗ lực phấn đấu mà nói, hẳn là nên trải qua so với cao trung không thoải mái hơn là bao, nhưng đối với kiểu người không có tính cầu toàn như Trì Thanh Tế mà nói thì ngày ngày đều nhàn rỗi ở nhà, đánh đàn gây ồn.

“Thanh Thanh, hôm nay có thể ra sân luyện đàn được không con?”

Trên bàn ăn trưa nhà Trì, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, Trì Thanh Tế còn đang nghĩ ngày mai phải quay lại lớp rồi vậy hôm nay nên tập thêm một chút thì bố đột ngột lên tiếng.

“Tại sao ạ?” Trì Thanh Tế sửng sốt một chút, lập tức trợn tròn mắt: “Bố, bố có phải chê con phiền!”

“Làm gì có chuyện đó, Thanh Thanh nhà chúng ta đánh đàn hay như vậy!” Bố Trì nhanh chóng giải thích: “Lần trước không phải bố nói với con, bố có một người bạn cùng học tiến sĩ, nói muốn giới thiệu một học sinh cho bố, hôm nay chính là ngày cậu ấy tới. Cậu ấy đến học, con lại ở đây đinh đinh đang đang, không tốt chút nào.”

Bố Trì là một giáo sư đại học, chuyên ngành sinh vật học.

Trong kỳ nghỉ hè, ông ngoài việc thỉnh thoảng phải tăng ca ở trường và giao bài tập cho nghiên cứu sinh, nhìn chung cũng khá nhàn nhã.

“Sinh viên?” Trì Thanh Tế chưa từng thấy bố cô đứng lớp ngoài trường đại học, “Là sinh viên đại học hay nghiên cứu sinh, sinh viên đại học cũng cần phải bổ túc ạ?”

“Không phải bổ túc, cũng không phải là sinh viên đại học.”

Bố Trì kiên nhẫn tiếp tục giải thích cho con gái: “Thằng bé đó cũng trạc tuổi con, nhưng nó rất quan tâm đến di truyền học, muốn tiếp xúc sớm một chút... Ai ya, cũng giống như con học đàn ghi ta vậy, đều là vì đam mê.”

Lúc đó, bố Trì trong điện thoại nghe người bạn học cũ nói rằng đứa nhỏ mới tốt nghiệp trung học cơ sở vậy mà rất muốn tiếp xúc với di truyền học, ngoài ngạc nhiên ông cũng có chút lo lắng, sợ rằng đứa trẻ sẽ không kiên định, đến rồi lại ông nói gà bà nói vịt.

Nhưng người bạn học cũ đầu kia điện thoại lại chắc như đinh đóng cột hứa: “ Ông đợi nó thi chuyển cấp xong sang học thử một tiết liền biết ngay thôi.”

Trì Thanh Tế mơ mơ hồ hồ bị đẩy ra sân, ôm đàn ngồi trên xích đu dưới tàng cây lựu, ánh mắt đã rơi ra ngoài cửa sân, chờ đợi vị thần đem môn học ở đại học làm niềm đam mê xuất hiện.

Thời tiết ngày hôm đó đặc biệt tốt, mặt trời ló dạng từ những kẽ hở trên lá, bóng cây đung đưa trên mặt đất, thậm chí đến màu sắc của mép lá cũng vô cùng chân thực.

Trì Thanh Tế phía trên mặc một chiếc áo ngắn tay, dưới chân mặc một chiếc quần đùi, trốn dưới bóng cây, thổi một cơn gió nhỏ, nghe tiếng gió hoà cùng tiếng ve kêu, cô cảm thấy thời tiết hôm nay khá sảng khoái...

Cô đối với việc chờ đợi luôn không có nhẫn nại, đợi hai phút mà không thấy xe tới, cô liền quên mất mình đang đợi cái gì, phải làm gì.

Mãi đến khi xe dừng trước cửa, cha cô chạy ra khỏi nhà đón, Trì Thanh Tế mới từ trong gió hè ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp từ trên xe bước xuống, mắt liền không thể dời đi nơi khác.

Trì Thanh Tế từ nhỏ đã là kẻ nhan khống, thích người ưa nhìn, không riêng gì khác giới, mà đồng giới cũng vậy.

Cũng không có ý gì khác, chỉ là sự khao khát nguyên thủy và đơn thuần nhất của nhân loại, hướng tới con người và sự vật đẹp đẽ.

“Xin chào, giáo sư Trì, tôi thực sự xin lỗi làm phiền vì đột ngột làm phiền ông.”

“Không sao, không sao, tôi đã nghe Ngô Khoa nói rồi, ở tuổi này hiếm có đứa trẻ nào có hứng thú với chuyện này như thế.”

“Bạc Ngôn, đến đây, xuống chào giáo sư Trì đi.”

Cô đang ngồi dưới gốc cây âm thầm tán thưởng thì thấy cửa xe hàng ghế sau bị mở ra từ bên trong, một thiếu niên mặc áo phông trắng bước xuống.

Trì Thanh Tế quanh năm luyện đàn, những cử động của đôi tay từ lâu đã hình thành nên trí nhớ cơ bắp, cô nháy mắt ngây người nhưng tay vẫn như cũ lần mò lên dây đàn gảy một cách thuần thục.

Cây đàn phát ra âm thanh trong trẻo và vui tai, thu hút thiếu niên vừa bước xuống xe phải quay đầu qua nhìn.

Vào lúc đó, gió và mây như ngừng lại, vạn vật yên lặng.

Giữa đất trời, dường như chỉ còn lại tiếng tim đập của cô.